Bờ môi mềm mại,ngọt ngào của Lão Vương nhẹ nhàng hôn lấy môi tôi, chiếc lưỡi ko an phận của a ta mặc sức đi vào trong khoang miệng của tôi mà làm loạn, hai chúng tôi cứ thế trao cho nhau nụ hôn cho đến khi cảm thấy hô hấp như sắp cạn Lão Vương mới miễn cưỡng buông môi tôi ra
A ta khom người luồng tay qua chân bế bồng tôi lên giọng nói đã trở nên khàn đặc.
_Phòng của em ở đâu.
Tôi chỉ tay về hướng phòng của mình, đưa tay choàng qua cổ khuôn mặt ép vào ngực a ta. Lão Vương nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường như một món đồ quý hiếm mà mình ra sức gìn giữ.
Ko cần suy nghĩ tôi cũng biết chúng tôi sắp xảy ra chuyện gì. Lão Vương mau chóng cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của cả hai,trèo lên giường hôn lấy môi tôi. Bàn tay a ta ko an phận, lần mò, chu du khắp mọi nơi trên cơ thể tôi, như một đứa trẻ vừa mới khám phá một trò chơi mới lần mò mãi mà ko biết chán.
Môi a ta dời khỏi môi tôi, di chuyển xuống cổ rồi dần dần xuống dưới ngậm lấy nụ thanh xuân của tôi. Cơ thể vốn đã lâu ko đụng chạm đến đàn ông cho nên vừa bị Lão Vương kích tình cơ thể tôi đã cong lên rồi lại hạ xuống nơi nào đó đã mau chóng trở nên ẩm ướt.
Bàn tay của a ta ra sức nhào nặn quả đào còn lại của tôi, từ từ đưa chiếc lưỡi di chuyển xuống dưới cơ thể tôi bỗng trở nên đờ đẫn, tay chân buông thõng ko chút sức lực, lời nói trở nên đứt quãng, dùng tay mình nắm chặt lấy tay a ta.
_Anh... Đừng chêu em nữa...mau chóng đi vào đi...em sắp ko chịu nổi rồi.
Lão Vương nhìn tôi, bờ môi cong lên một nụ cười. Cái nụ cười của a ta khiến trái tim tôi tan chảy. Lão Vương mau chóng đưa vật nhỏ của mình lấp đầy khoảng trống trong tôi. Cơ thể tôi cong lên rồi lại hạ xuống. Đã lâu ko gần gũi đàn ông thành ra sau khi a ta đi vào tôi liền cảm thấy đau nên nhăn mặt.
Thấy tôi như vậy, Lão Vương dừng lại một lúc cho cơ thể tôi quen dần với sự xâm nhập của a. Sau đó từ từ di chuyển ra ra vào vào, cơn đau ban đầu cũng dần biến mất thay vào đó là sự khoái cảm mà a ta mang lại ko kiềm chế được cảm xúc của mình tôi liền bật ra tiếng rên rỉ.
_á...ứ...á...ứ...
Dường như những âm thanh đó của tôi càng khiến cho Lão Vương thêm phần kích thích, a đi ra đi vào mỗi lúc nhanh hơn như một cơn lốc xoáy, bàn tay tôi nắm chặt lấy lưng a. Nhắm mắt tận hưởng những cung bậc cảm xúc,thăng hoa. Hai chúng tôi cứ thế triền miên, day dưa mãi ko dứt.
Tốc độ di chuyển và lực đạo của Lão Vương tăng dần cho đến khi một chất dịch ấm nóng chảy vào bên trong cơ thể tôi, a ta mới dừng lại, từ từ nằm xuống trên người tôi, một lúc sau mới miễn cưỡng rời khỏi người, nằm xuống bên cạnh ôm tôi vào lòng, chiếc cằm của a đặt trên đỉnh đầu tôi khẽ cử động.
_Lệ....A yêu em...
Lần đầu tiên tôi được nghe chính miệng a ta nói " a yêu em" thật sự tôi ko thể tin nổi, cứ nghĩ bản thân mình đang mơ, lấy bàn tay của mình tôi cấu vào tay còn lại cảm nhận được cảm giác đau truyền đến tôi mới biết đây là hiện thức ko phải mơ cũng ko phải ảo giác.
Rút mặt vào ngực Lão Vương, cảm nhận tiếng đập trầm ổn của con tim bên trong lòng ngực a tôi mỉm cười khẽ nói.
_Em cũng yêu a.
***
Lão Vương đưa tay mình siết chặt tôi vào lòng, tôi vòng tay ôm lấy a. Hai chúng tôi cứ thế nằm đó ôm lấy nhau, được một lúc tôi cảm nhận được nơi nào đó của a bắt đầu thức giấc, cảm giác cồm cộm khi chạm vào da thịt của tôi.
Tôi ngồi dậy giả vờ viện lý do.
_A đói phải ko. Em đi nấu gì ăn nhé.
Chuẩn bị đứng dậy thì Lão Vương dùng tay mình kéo lấy tay tôi ngã lên người a ta, tôi thở dài có thế nào cũng ko thoát được con người mạnh mẽ này.
Lão Vương lật người tôi lại đè người mình lên trên tôi, bàn tay tiếp tục di chuyển, thăm dò nơi mật đạo vốn đã ẩm ướt của tôi sau đó mau chóng đi vào, tôi chớp chớp mắt nhìn a ta mà trêu chọc.
_A làm gì cứ như bị bỏ đói lâu năm vậy...
Lão Vương vừa ra sức di chuyển vừa trả lời câu nói của tôi.
_A đúng là bị bỏ đói mà.
_Đừng có nói dối em. Chẳng phải a còn có Kha Ly bên cạnh sao.
_A và cô ta chỉ có một lần duy nhất và ko phát sinh thêm lần nào nữa. Ko hiểu sao bên cạnh cô ta a lại ko có cảm giác.
_Em ko tin...
Nghe câu nói của tôi Lão Vương càng di chuyển mạnh hơn và sâu hơn làm cho cơ thể tôi trở nên yếu ớt.
_Giờ e có tin ko.
Tôi như người lơ lửng trên chín tầng mây dùng giọng nói đứt quãng của mình trả lời.
_Em tin...em tin...
Nghe được câu trả lời vừa ý, Lão Vương mỉm cười thút mạnh một cái rồi phóng túng vào trong cơ thể của tôi. Trải qua hai hồi liên tiếp khiến cơ thể tôi mệt rã rời, chẳng còn muốn làm gì nữa, tôi cứ thế gối đầu lên tay a ta chìm vào giấc ngủ.
***
Tại trường mầm non.
Thời tiết buổi sáng ko khí ở đây khá mát mẻ thành ra các cô ko đóng kín cửa mà chỉ đóng cái song sắt ngang tới hông người lớn vì chỉ có mấy bé dưới hai tuổi ở dưới nên chắc chắn bọn chúng sẽ ko thể trèo ra ngoài.
Cũng như mọi ngày sau khi cho các con ăn xong, hai cô giáo của lớp Thiên Phúc sẽ thay nhau, một cô đi chợ còn một cô sẽ phải mang bát xuống bếp để rửa, chỉ cần bật tivi cho bọn chúng ngồi xem là đã yên tâm rồi.
****
Kha Ly và Đức núp vào một góc của trường mầm non quan sát kĩ bên trong lớp học khi biết bên trong ko có người, Đức ngồi sẵn trong xe nổ máy còn Kha Ly mau chóng tiếp cận đến cửa lớp học. Ngó nghiêng xung quanh rồi đưa mắt nhìn vào bên trong khi phát hiện ra Thiên Phúc đang ngồi gần cửa ra vào, cô ta liền bước đến ôm lấy thằng bé.
Do đang mãi xem chương trình mà mình yêu thích bỗng bị ai đó ôm đi khiến cho thằng bé ko chịu liền òa khóc, Kha Ly dùng một tay mình bịch lấy miệng Thiên Phúc quay người mau chóng chạy ra xe ô tô.
***
Cô giáo đang rửa bát dưới bếp nghe tiếng khóc vội lau tay vào chiếc tạp dề đi lên. Vừa lên đến nơi cô giáo nhìn thấy Kha Ly ôm Thiên Phúc từ trong lớp học vội vã đi ra chiếc ô tô, cô giáo liền chạy theo phía sau là hô to.
_Bắt cóc...bắt cóc...
Kha Ly ôm Thiên Phúc ngồi vào xe mau chóng cho Đức đưa đi. Thời gian này các nhà xung quanh ai nấy hầu như đều đã đi làm cho nên ko có ai ra giúp, mấy cô giáo dạy trên lầu nghe tiếng hô liền chạy xuống.
_Có việc gì...
Cô giáo Thiên Phúc chỉ tay về hướng chiếc ô tô, giọng nói run rẩy cùng hơi thở hổn hển của mình.
_Bọn chúng bắt cóc một học sinh đi rồi.
Nghe nói vậy mấy cô tá hỏa, vội chạy nhanh đuổi theo phía sau chiếc xe nhưng ko kịp. Sau một hồi bàn tán xôn xao để tìm cách, cuối cùng mọi người bình tâm lại và quyết định gọi điện thông báo cho phụ huynh.
***
Đang nằm ngủ thì điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông, đưa tay quờ quạng tìm kiếm chiếc điện thoại tôi bấm nút đặt lên tai mình. Đầu dây bên kia ko lên tiếng chỉ có tiếng khóc thút thít vang lên, tôi từ từ mở mắt đưa màn hình điện thoại ra trước mặt khi biết đó là số của cô giáo trong lòng liền dâng lên một dự cảm ko tốt, bỏ cánh tay của Lão Vương ra khỏi người, tôi ngồi dậy, a ta cũng mở mắt chăm chú nhìn tôi.
_Cô giáo có việc gì vậy...
_Thiên Phúc... Thiên Phúc...
Tiếng nói đứt quãng của cô giáo trong điện thoại càng làm tôi lo lắng hơn, tôi hỏi.
_Thiên Phúc bị làm sao cô bình tĩnh nói tôi nghe xem nào...
_Thiên Phúc bị người ta bắt cóc rồi.
Nghe đến đây chiếc điện thoại trên tay tôi rơi tự do xuống đất, lão Vương ngồi dậy lay người tôi.
_Có việc gì vậy...
Tôi chẳng nói được lời nào, nước mắt cứ thế mà rơi ra, cổ họng nghẹn ứ lại,trong lòng thắt lên, bên trong điện thoại vẫn vang lên giọng nói của cô giáo. Lão Vương cầm lấy điện thoại đặt lên tai mình thì nghe cô giáo vừa khóc vừa nói.
_Xin lỗi chị. Xin lỗi.. tôi ko mong muốn cháu bị như vậy... Thật sự rất xin lỗi chị.
Hai hàng lông mày a ta nhíu lại, chậm rãi cất lời.
_Có việc gì đã xảy ra
_Tôi để mấy bé ngồi xem ti vi xuống bếp rửa qua số bát mà mấy con vừa ăn xong, sau đó nghe tiếng khóc vội chạy lên thì thấy một người phụ nữ ôm lấy Thiên Phúc vào một chiếc ô tô chạy đi.
_Được rồi chúng tôi sẽ đến ngay.