Vẻ mặt Tần Dung bây giờ vô cùng tịch mịch, trên người cô còn mặc bộ váy cưới buổi sáng.
Vạt váy cưới đã rất bẩn, Tần Dung chân mang giày cao gót, bàn chân trắng nõn bị giày cọ đỏ, nhìn một cái liền biết đã đi bộ rất lâu.
Dáng vẻ Tần Dung tiều tụy, chán nản nhưng không hề lôi thôi, trên mặt cô còn mang theo nước mắt, điểm trang sơ xài, gương mặt đó vẫn còn xinh đẹp đến khó tin.
Bất quá vẻ đẹp đó cũng không phải là hùng hổ dọa người, mà giống như xé đi ngụy trang cứng rắn, lộ ra mặt mềm mại nhất, làm cho lòng người mềm mại lõm xuống.
Nhìn thấy Tần Dung trở lại như vậy, Tần Tranh Vanh vừa sợ vừa đau lòng, vội vàng để người giúp việc giúp cô cầm dép, bưng nước nóng tới.
"Cả ngày nay con đã đi đâu?" Tần Tranh Vanh nhẹ giọng hỏi.
Tần Dung như vậy liền khơi dậy tình cha của Tần Tranh Vanh, cảm giác áy náy nợ cô mười mấy năm liền tuôn ra.
Loại cảm giác áy náy mang tội, suýt nữa đánh gục Tần Tranh Vanh lão luyện chốn thương trường, hắn cũng không dám lớn tiếng với Tần Dung, giống như rất sợ sẽ hù dọa con gái mình.
Tần Dung trước sau như một mạnh mẽ, ở trước mặt hắn cũng không ngoại lệ, cho nên đột nhiên lộ ra một mặt yếu ớt, bất kỳ ai cũng không thể chống đỡ.
"Quay về là tốt rồi." Tần Tranh Vanh nhận lấy dép người giúp việc đem tới, mặt hắn đầy đau lòng mở miệng, "Thay giày cao gót ra, con nhìn một chút chân con trầy rồi kìa, đã đi xa tới đâu, làm sao không gọi điện về nhà?"
Tần Dung mặt mũi hoảng hốt, cô giống như bị rút lấy sức lực, yếu ớt lại đơn bạc.
"Con đi một mình rất lâu." Tần Dung chậm rãi mở miệng, cô rũ ánh mắt, vẻ mặt bi thương, "Nhưng con không biết đi đâu, đi đi về về... con muốn mẹ con."
Câu nói cuối cùng của Tần Dung nói nhỏ đến không thể nghe được, nhưng Tần Tranh Vanh ngay bên cạnh cô, cho nên nghe rất rõ ràng.
Đôi mắt Tần Tranh Vanh đỏ hoe một vòng.
Việc cũ đã qua, người cũ cũng đi.
Mẹ đẻ của Tần Dung đã đi mười mấy năm, bất kể khi còn sống quan hệ vợ chồng bọn họ như thế nào.
Hôm nay bị Tần Dung nhắc tới, Tần Tranh Vanh tưởng nhớ nhiều hơn oán hận, hắn không nhịn được cũng nhớ tới điểm tốt của vợ trước.
"Ở đây trước sau đều là nhà con, mệt mỏi muốn về nhà là đúng." Đại khái bởi vì áy náy, âm thanh của Tần Tranh Vanh càng nhu hòa, "Ngày mai ba cùng con đi tảo mộ cho mẹ con."
Mẹ con Tần Trăn Trăn vừa mới xuống lầu, liền nghe đoạn đối thoại của cha con Tô Hòa bọn họ, Lý Uyển Linh luôn luôn trầm ổn cũng không nhịn được đổi sắc mặt.
Tần Tranh Vanh đang áy náy có lẽ nghe không hiểu, nhưng Lý Uyển Linh lại rất rõ ràng, Tô Hòa cố ý nói những lời này, chẳng qua chỉ là khơi dậy áy náy của Tần Tranh Vanh.
Mấy năm không tiếp xúc với nha đầu này, cô ngược lại công phu càng lúc càng lớn.
Chỉ là Lý Uyển Linh trước giờ luôn ẩn nhẫn, bà ta biết lúc này không thích hợp cứng rắn với Tô Hòa, dẫu sao trong lòng Tần Tranh Vanh bây giờ là nghiêng về con gái lớn.
"U." Lý Uyển Linh phát ra một âm thanh.
"Dung Dung về rồi?" Lý Uyển Linh mang vẻ mặt quan tâm, "Con cuối cùng cũng quay về, dì và ba con rất lo lắng, sao con lại tắt máy? Con đứa nhỏ này, thật khiến chúng ta lo lắng."
Nói xong Lý Uyển Linh nhìn về phía Tần Trăn Trăn bên cạnh, giọng bà ta nhất thời nghiêm nghị.
"Con còn không mau xin lỗi chị con? Con như thế nào cũng không thể nghĩ mình nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cũng không thể cùng Mộ Liên quan hệ không rõ ở cùng một chỗ? Con làm sao một chút cũng không hiểu, Mộ Liên bao lớn, con mới bây lớn, con nhìn chuyện tốt mà con làm đi!"
Lý Uyển Linh giống như càng nói càng tức, bà ta giơ tay đánh Tần Trăn Trăn, "Mẹ đánh chết con, con lại có thể mất mặt như vậy? Con không mau xin lỗi chị con, bằng không con sau này đừng vào Tần gia, mặt mũi Tần gia đều bị con ném sạch rồi."
Tô Hòa nhìn động tác lần này của Lý Uyển Linh, trong lòng nàng cười một tiếng.Quả nhiên gừng càng già càng cay, Tần Trăn Trăn đầu óc so với mẹ mình ngay cả một nửa cũng không bằng.