"Nói láo, kẻ thật sự không muốn tôi thoải mái là chị! Chị chính là ghen tị tôi từ nhỏ đã được ba yêu thương, chị liền không muốn thừa nhận bản thân là người phụ nữ thất bại, bị Mộ Liên vứt bỏ phản bội, cho nên mới dùng biện pháp này với tôi."
"Chị không phải luôn ghi hận chuyện mẹ chị đoản mệnh chết sớm, không có được phúc phần như mẹ tôi, có thể ngồi vững vàng trên ghế bà chủ Tần gia..."
Tần Trăn Trăn giận đùng đùng, cũng không biết lựa lời mà nói, cứ thế đứng lên mắng tới tấp, Lý Uyển Linh nghe thấy lời này, trong lòng cũng kinh hãi.
Không đợi Tần Trăn Trăn nói xong, Lý Uyển Linh liền nghiêm nghị cắt lời cô ta, "Nói bậy bạ cái gì đó? Con im miệng cho mẹ, mau xin lỗi chị con ngay!"
"Con không muốn, con nói cái gì sai sao? Mẹ chị ta chính là một nữ nhân đoản mệnh!" Tần Trăn Trăn đỏ mặt gào thét.
Tần Trăn Trăn vừa dứt lời, Tần Tranh Vanh liền rút một cây roi trang trí gần đó ra, tiến lên quất mạnh vào người Tần Trăn Trăn.
"Cô nói ai đoản mệnh hả?" Tần Tranh Vanh phát giận, hắn xuống tay không một chút lưu tình, đánh được vài cái thì trên người Tần Trăn Trăn liền có vài vệt máu.
Tần Trăn Trăn thét lên, ôm đầu chạy trốn.
Lý Uyển Linh cũng sợ hết hồn, không nghĩ tới Tần Tranh Vanh sẽ phát giận lớn như thế, bà ta vội vàng ở bên cạnh khuyên giải Tần Tranh Vanh.
"Đừng đánh, nó là con gái, anh phá hủy mặt nó, sau này nó làm sao lập gia đình được nữa?" Lý Uyển Linh nghẹn ngào cầu xin Tần Tranh Vanh.
"Nó còn mặt mũi lập gia đình? Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bà nói tôi nghe ai sẽ muốn lấy nó?" Tần Tranh Vanh giận dữ nói.
Nhớ tới chuyện phát sinh lúc ban ngày, Tần Tranh Vanh liền hối hận đã sinh ra Tần Trăn Trăn.
Mặt mũi Tần gia đều bị cô ta vứt sạch, Tần gia bọn họ sao có thể nuôi dạy ra đứa con gái như vậy?
"Ba, đừng đánh, ba." Tần Trăn Trăn kêu khóc, trên người cô ta toàn là vệt đỏ.
Chỗ bị đánh giống như bị lửa đốt, đau rát, Tần Trăn Trăn vô cùng thảm hại khóc lên.
Lúc Tần Trăn Trăn đang trốn tránh cây roi trong tay Tần Tranh Vanh, cô ta vô tình nhìn thấy Tần Dung đứng gần đó.
Tô Hòa câu môi cười.
Cô giống như một đóa hoa, đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy, lại máu lạnh như vậy.
Tô Hòa nhớ tới lời nói trước đó của Tần Trăn Trăn, "Chị cao quý nhất, nhưng cao quý thì sao chứ? Người ở Tần gia là tôi, dùng tiền của ba cũng là tôi..."
Cao quý thì sao?
Cũng chỉ có thể khiến cho Tần Trăn Trăn không có cách nào ở lại Tần gia, không còn cách nào dùng tiền của Tần Tranh Vanh nữa!
Đến nổi Tần Trăn Trăn có ngủ với Mộ Liên hay không, Tô Hòa cũng không quan tâm, dù sao cô cũng không thích người đàn ông đó.
Hơn nữa đôi tra nam tiện nữ này cũng thật xứng đôi.
Chỉ là nếu Tần Trăn Trăn thật sự thích Mộ Liên, vậy thì chưa bàn chuyện khác, bởi vì Tô Hòa rất không thích nhìn thấy người có tình trở thành quyến thuộc*.
*quyến thuộc: người nhà.
Nhất là "người có tình" đã phản bội người ủy thác của cô.
Nhìn thấy Tô Hòa đang thưởng thức dáng vẻ chật vật của mình, Tần Trăn Trăn giận dữ, thật sự giận dữ, giận dữ sắp tràn ra ngực rồi.
"Tần Dung, chị nữ nhân hạ tiện này, chị hại tôi!" Đôi mắt Tần Trăn Trăn phát hỏa, cô ta nghiêng đầu né Tần Tranh Vanh, "Ba, ba nhìn con tiện nhân Tần Dung kia đi, chị ta đang đắc ý, tất cả mọi thứ đều do chị ta tính kế."
Tần Trăn Trăn vừa nói xong, liền bị Tần Tranh Vanh tán một cái lật mặt.
"Con tiện nhân gì hả? Nó là chị cô!" Tần Tranh Vanh gầm thét, gân xanh trên trán hắn cũng dần lộ ra.
Tần Tranh Vanh gào thét với Tần Trăn Trăn xong, liền bắt đầu mắng Lý Uyển Linh, "Đây chính là con gái ngoan do bà dạy sao? Bà ngồi ở ghế bà chủ nhà họ Tần nhiều năm như vậy làm gì, nuôi ra đứa trẻ như vậy hả?"
Lý Uyển Linh giật giật khóe miệng, muốn phản bác một câu "Chẳng lẽ nó không phải con ông."
Nhưng bây giờ Tần Tranh Vanh đang vô cùng bực bội, Lý Uyển Linh chỉ có thể đem lời nói đã đến khóe miệng nuốt trở vào.
"Mau xin lỗi ba con, sao có thể nói chị con như vậy?" Lúc này Lý Uyển Linh chỉ có thể chu toàn đại cục.
Có lẽ Tần Trăn Trăn cản bản không hề nhận thức được Lý Uyển Linh dụng tâm lương khổ, cả người cô ta đều tràn đầy một loại hung ác.