Cho dù là phản nghịch, huênh hoang ở trên cây chờ Lý Dao Lâm tan học, hay là bị bạn học bạo hành khiến cả người lạnh lùng, ác liệt, lệ khí đối mặt ngửa bài với Lý Dao Lâm, hay cả cuối cùng lòng như tro tàn mà tự sát.
Mỗi cảnh phim Tô Hòa đều diễn vô cùng tinh tế, chuẩn xác, câu chuyện của cô trong giấc mộng của Lý Dao Lâm từng chút, từng chút hiện ra, níu lấy lòng người xem.
Bộ phim này được gọi là thần tiên đánh nhau, nam nữ chủ bên trong một là Ảnh đế, một là Ảnh hậu, vai phụ diễn xuất cũng rất lợi hại, nhìn bọn họ diễn tay đôi rất dễ nghiện.
Bộ phim đầu tiên của Trầm Ngạn Lâm đại thắng, một tuần công chiếu ngắn ngủi đã thu về một tỉ, danh tiếng càng lan rộng.
"Kỳ tỷ diễn quá tốt đúng không? Cảnh cuối ôm bà nôi khóc, tôi cũng phải sụt sùi nước mắt."
"Kỳ tỷ không hổ là Kỳ tỷ, diễn xuất hạng nhất, còn có Nhiễm Nhiễm nhà tôi nữa, tôi muốn tâng bốc cô ấy lần nước, diễn tay đôi với Kỳ tỷ không hề bị rơi xuống thế hạ phong."
"Thần tiên đánh nhau, chỉ thích xem những phim như vậy, nhan sắc Lâm Nhiễm thật tốt, đoạn phim ngồi trên cây giống như một tiểu yêu tinh sinh động."
"Ha ha ha, lần đầu tiên đóng phim xuất sắc như vậy sao?"
"Tôi muốn xem nữa, quá xuất sắc, hiếm thấy bộ điện ảnh xuất sắc như vậy."
"Lâm Nhiễm, một diễn viên rõ ràng chỉ muốn dựa vào thực lực, nhưng sao tôi lại muốn để cô ấy dựa vào nhan sắc?"
"Lầu trên +1, cô ấy đơn giản là tồn tại như một bình hoa, mỗi hình ảnh đều mang đến cảm giác kinh diễm, mấu chốt là người ta diễn xuất rất tốt, khóc hu hu."
Diễn xuất của Tô Hòa đã khiến công chúng chấp nhận, cô dựa vào Linh Anh và Lâm Nhược Lan để chen chân vào phái diễn viên thực lực.
Giá trị nhan sắc chói mắt, diễn xuất lại càng chói mắt.
Nhưng đến khi bộ phim của Trần Trung Lỗi công chiếu, liền xuất hiện một số ý kiến bất đồng.
Rất nhiều người cảm thấy Tô Hòa diễn xuất tốt thì tốt, nhưng con đường quá đơn độc, bất kể là Linh Anh hay Lâm Nhược Lan, đều là những người quật cường từ trong cốt tủy.
Cô đã diễn ra những nhân vật này đến mức tột cùng, có thể luôn diễn theo một kiểu này, ban đầu còn cảm thấy kinh diễm, nhưng sau đó đều cảm thấy không hề có cảm giác mới mẻ.
Có một vài người nói thẳng, thật ra Tô Hòa không hề diễn xuất, cô diễn ra Linh Anh và Lâm Nhược Lan rất tốt, chỉ là bởi vì tích cách của cô giống như hai người họ.
Một khi gặp một nhân vật khác, Tô Hòa rất có thể không diễn được, cũng bởi vì cô ấy biết nhược điểm của mình là cái gì, cho nên chỉ luôn nhận những loại phim này.
Những nhà phê bình điện ảnh này còn chê Tô Hòa, những diễn viên giỏi thật sự đều cố gắng đa dạng hóa, chứ không phải luôn an toàn ở một phong cách, chỉ dùng một bí kiếp để diễn xuất.
Nhưng chưa đầy nửa năm sau, vô phim mới của Tô Hòa liền hung hăng vả mặt những nhà phê bình điện ảnh này.
Vai diễn mới của Tô Hòa là một người phụ nữ nông thôn, vì chồng mình cần tiền thuốc thang, không ngừng khiếu nại.
Trong phim này Tô Hòa mặc quần áo vải thô, vì muốn giảm bớt vẻ đẹp của cô, thợ trang điểm còn cố ý khiến răng cô xấu đi.
Tô Hòa như vậy không hề có bóng dáng của Linh Anh và Lâm Nhược Lan, mọi hành động của cô đều hoàn toàn giống như một người phụ nữ nông thôn thật sự, ngay cả lúc quay cảnh nuôi heo, cấy mạn, cô làm cũng rất chuyên nghiệp, thuần thục.
Sau khi bộ phim được công chiếu, những người từng chỉ trích Tô Hòa cũng phải câm lặng trước những bài tế của mình trước kia.
Lại qua hai năm, Tô Hòa bỏ toàn bộ giải thưởng lớn trong nước vào trong túi, trở thành tam đại Ảnh hậu trong nước.
Năm Tô Hòa ba mươi tuổi, cô đã là minh tinh sáng chói nhất trong nước, giải thưởng điện ảnh hạng A đã lấy được vô số.
Ngày sinh nhật Linda, Tô Hòa đưa cho cô một phần quà, đồng thời, còn nói với Linda ý tưởng muốn đầu quân vào Hollywood của mình.
Nước chảy xuống chỗ thấp, người thường leo lên chỗ cao, Linda ngược lại không hề bất ngờ khi Tô Hòa nói như vậy.