"Nếu không phải con đến Yến Kinh, Đốc quân làm sao có thể biết chuyện này." Lý Hồng Viễn nhìn Tô Hòa, trong mắt ông ta mang theo thất vọng, "Cha cho là con đón nhận nền giáo dục tân tiến, sẽ hiểu được tình cảm của ta với Nguyễn Linh."
Trước khi phát sinh chuyện này, quan hệ của Lý Sính Đình và Lý Hồng Viễn rất tốt, có thể nói là không có gì giấu nhau.
Tư tưởng của Lý Hồng Viễn sáng suốt hơn Lý phu nhân, ban đầu là dưới sự ủng hộ của ông ấy, Lý Sính Đình mới có thể xuất ngoại du học.
Lý Hồng Viễn cảm thấy con gái nên học nhiều kiến thức, cho nên Lý Sính Đình muốn đi du học, hắn cũng không ngăn cản.
Trước khi gặp Trần Nguyễn Linh, Lý Hồng Viễn và Lý phu nhân tương kính như tân, cuộc sống ôn hòa, mỹ mãn.
Cho đến khi gặp Trần Nguyễn Linh, Lý Hồng Viễn mới phát hiện ông ấy và Lý phu nhân không phải là tình yêu, có nhiều cũng chỉ là tình thân mà thôi.
Trần Nguyễn Linh xinh đẹp, sáng sủa, Lý Hồng Viễn ở cùng một chỗ với cô ta, mới cảm thấy đời người sung sướng không ít, tâm tính cũng thay đổi, hắn cũng cảm thấy mình trẻ ra không ít.
Chỉ tiếc là tình yêu như vậy, người ngoài cũng không hiểu, bao gồm cả con gái vô cùng thân thiết với ông ấy, điều này khiến cho Lý Hồng Viễn vô cùng phiền muộn.
"Cha, lời này của ngài cũng khiến tôi đau lòng, tôi vì tiền đồ của cha suốt đêm đi đến Yến Kinh, bôn ba vất vả cả ngày, tôi còn tưởng cha sẽ hiểu nỗi khổ trong lòng của đứa con gái này, không ngờ ngài lại cảm thấy như vậy, ngài không thể nạp Di nương là lỗi của tôi sao."
Tô Hòa lộ ra tâm tình thương tâm còn hơn Lý Hồng Viễn.
Câu "thất vọng" kia của Lý Hồng Viễn, suýt nữa thì chọc cho Tô Hòa bật cười, ông ấy lấy đâu ra mặt mũi để nói hai chữ đó?
Thời đại này còn chưa theo chế độ một vợ một chồng, Lý Hồng Viễn muốn nạp thêm Di nương, chỉ cần đối phương an phận thủ thường, nạp thì nạp, cô ngăn cản cũng không cản được một người đàn ông muốn ăn thịt.
Nhưng Trần Nguyễn Linh này lòng dạ ác độc, hại Lý Sính Đình, cuối cùng còn hại chết Lý phu nhân, cô ta muốn yên ổn gả vào đây, sau này là chính thất của Lý Hồng Viễn, Tô Hòa đương nhiên sẽ không để cô ta được như ý.
Bàn về càn quấy, Tô Hòa cảm thấy ngoài 48048 ra, thật đúng là không có ai có thể so sánh với cô.
"Ở trong mắt cha, tôi còn không quan trọng bằng một người phụ nữ? Tình cảm cha con nhiều năm, ở trong mắt ngài là cái gì?"
"Bây giờ Trần Nguyễn Linh còn chưa qua cửa, quan hệ cha con của chúng ta đã biến thành như vậy, nếu cô ta thật sự qua cửa, có phải mẹ và tôi đều phải rời Lý gia hay không?"
"Nếu cô ta thật sự lo nghĩ cho cha, cũng sẽ không khiến cha con chúng ta bất hòa, khiến cho ngài bị kẹp ở giữa khó xử."
"Nếu ngài thật lòng muốn tốt cho cô ta, cũng không nên đối xử với tôi và mẹ tôi như vậy. Ngài và mẹ nương tựa lẫn nhau mười mấy năm rồi, đột nhiên có một người phụ nữ xuất hiện, ngài cảm thấy mẹ tôi sẽ như thế nào? Trong lòng tôi sẽ thấy như thế nào?"
"Nếu ngài và Trần Nguyễn Linh từ từ sắp xếp, tuân theo đạo lý, cũng sẽ không xảy ra tình cảnh như bây giờ, ngài chỉ nghĩ đến cảm nhận của riêng mình, có từng nghĩ cho chúng tôi sao? Tôi và mẹ không phải không thấu tình đạt lý, là ngài quá mức lạnh lùng thôi, chưa hề cho mẹ tôi một chút mặt mũi nào."
Tô Hòa chữ như châu bắn, tốc độ rất nhanh, nhưng từng chữ nói ra đều rõ ràng.
Đôi lúc Lý Hồng Viễn luôn muốn chen miệng, nhưng không tìm được cơ hội, hắn cứ như vậy bị Tô Hòa trách cứ từng câu từng chữ.
Cuối cùng Tô Hòa nói một câu "Cha, ngài làm tôi rất thất vọng.", kết thúc lần đối thoại này của hai cha con họ.
Sau khi Tô Hòa rời đi, Lý Hồng Viễn đứng tại chỗ, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng không có chỗ phát tiết, cuối cùng hắn đập nát nghiên mực trong thư phòng.
Biết bây giờ nhất định Lý Hồng Viễn rất tức giận, Tô Hòa cũng không muốn bồi dưỡng tình cảm cha con, chờ đến khi ông ấy thấy được mặt trái của Trần gia, như vậy thì mới có thể tỉnh táo lại.
Bây giờ Lý Hồng Viễn đang bị ma quỷ ám, cho dù vẻ mặt ôn hòa nói đạo lý với ông ấy, ông ấy vẫn sẽ không nghe vào, vẫn cảm thấy Trần Nguyễn Linh không phải cô gái như vậy.