Lý Hồng Viễn nhéo sống mũi một cái, giọng nói cũng mang theo trách cứ và thất vọng, "Bây giờ con càng lúc càng không biết lớn nhỏ, cha để cho con đi học cũng là muốn con cung kính hiểu chuyện."
Tô Hòa cười, nhưng đáy mắt lại lướt qua một tia mỉa mai.
"Cha, nếu tôi không hiểu chuyện, cũng sẽ không ra mặt lúc Trần gia gây chuyện, tôi cường thế như vậy, là gánh tiếng xấu trên lưng thay cha."
"Tôi biết ngài oán tôi trực tiếp đem chuyện này nói với Đốc quân, không quan tâm đến mặt mũi của ngài. Nhưng cha, người đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày*? Là người thì sẽ có lúc hồ đồ, ngài và Đốc quân lại liên quan mật thiết với nhau, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào ngài?"
*Câu này dạng giống như đi đêm có ngày gặp ma.
"Tôi và mẹ tỏ ra cường thế, khôn khéo một chút, chính là nói cho Đốc quân biết, chúng tôi sẽ canh kỹ hậu viện Lý gia, không cho người ngoài thừa cơ gây chuyện. Đốc quân cũng không ngu, nhà ngài có vợ lớn hung hăng, ngược lại ngài ấy sẽ yên tâm."
"Hay ngài cảm thấy tôi muốn gánh danh tiếng xấu xa, cay nghiệt này? Nếu không phải vì Lý gia, vì tiền đồ của ngài, sao tôi phải cam chịu bị người ngoài chỉ trích như vậy? Người ngoài không hiểu tôi, ngài cũng như vậy!"
Lý Hồng Viễn than thở tủi thân với cô, Tô Hòa tỏ ra còn tủi thân hơn hắn nhiều.
Dùng lời của 48048 mà nói, Tô Hòa lại trà xanh biểu rồi, cả thế giới lại thoang thoảng mùi vị trà xanh.
Nghe lời này của Tô Hòa, trên mặt Lý Hồng Viễn lộ ra biểu tình không tự nhiên.
Cuối cùng ông ấy thở dài yếu ớt một tiếng, thái độ nói chuyện cũng hòa hoãn rất nhiều, "Cha không có ý này, gần đây nhà ta xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ cả người cha đều mệt mỏi, ai, lúc này mẹ con còn cáu kỉnh với cha."
Thấy Lý Hồng Viễn đến giờ vẫn không biết hối hận, lại đẩy hết trách nhiệm lên người Lý phu nhân, vẻ mặt Tô Hòa càng thêm giễu cợt.
"Bây giờ danh tiếng của tôi ở Du thành đã xấu như vậy, nơi này tôi cũng không muốn ở lại, cha, ngài có thể giao nhà máy dệt may Hồng Nguyên cho tôi không, tôi muốn đến Yến Kinh học hỏi kinh nghiệm." Tô Hòa chậm rãi nói.
Yêu cầu này của Tô Hòa, khiến cho chân mày Lý Hồng Viễn nhíu lại.
Mặc dù ông ta cảm thấy con gái không nên chỉ nuôi ở trong khuê phòng, cũng muốn con gái ra ngoài xem chuyện đời một chút, nhưng để một cô gái mười sáu tuổi ra ngoài làm ăn, Lý Hồng Viễn thật sự chưa từng nghĩ qua.
"Làm sao đột nhiên lại muốn kinh doanh?" Lý Hồng Viễn kinh ngạc nhìn Tô Hòa.
"Cũng không phải muốn kinh doanh, chỉ muốn ra ngoài tìm hiểu một chút, nghe nói nhà máy dệt may Hồng Nguyên làm quần áo cho quân đội Yến Kinh, lợi ích làm ăn không tốt lắm, tôi muốn đến đây học hỏi kinh nghiệm, bây giờ cũng không có gì làm."
Tô Hòa nói vô cùng thờ ơ, cũng không hề tỏ ra dã tâm gì của mình.
Tô Hòa muốn nhà máy dệt may Hồng Nguyên, một là bởi vì nhà máy này làm ăn kém cỏi nhất, Lý Hồng Viễn đã từ bỏ xử lý, muốn lấy cái xưởng này ở chỗ ông ta, Lý Hồng Viễn hơn nửa là sẽ đồng ý.
Hai là nhà máy dệt may Hồng Nguyên có liên quan chặt chẽ với quân đội của Nghiêm Lâm, quân trang và chăn nệm của Yến Kinh quân, đều là sản xuất ở nhà máy dệt may Hồng Nguyên này.
Trong loạn thế chỉ có cây súng mới là lý lẽ cứng rắn, Tô Hòa muốn làm nên trò trống, dĩ nhiên phải có quân đội che chở.
Nghiêm Lâm là một lựa chọn rất tốt, hắn không giống những quân phiệt khác, hắn có đại nghĩa dân tộc, cũng có ranh giới cuối cùng của bản thân.
Tô Hòa cảm thấy mình có thể trở thành trợ lực tài chính cho Nghiêm Lâm.
Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là cô phải phát tài, mới có đủ tài lực mà tài trợ cho Nghiêm Lâm.
Lý Hồng Viễn nghe lời này của Tô Hòa, một lúc lâu không nói gì.
Bây giờ khắp nơi ở Du thành đều đồn đại chuyện của ông ta và Trần Nguyễn Linh, cũng không biết ai tung tin ra ngoài, trong nhất thời mọi người đều biết.
Mọi người không chỉ đang chê cười Lý Hồng Viễn có người vợ hung hãn, còn có một đứa con gái làm việc hoàn toàn không nói đạo lý.
Cho nên bây giờ danh tiếng của Tô Hòa không hề tốt, có nam nhân tài giỏi, giàu có, đẹp trai nào lại muốn qua lại với một cô gái đang nằm trên đầu sóng ngọn gió?