Lý Uyển Linh cũng giống như Tần Trăn Trăn vậy, bà ta cũng cảm thấy Tô Hòa có chút khó đối phó.
Ở trong ấn tượng của Lý Uyển Linh, Tần Dung tính khí quật cường, giống với người mẹ đã chết đó của cô, cũng không được Tần Tranh Vanh yêu thích lắm.
Từ sau khi kinh tế độc lập, Tần Dung liền ra khỏi nhà, mướn nhà bên ngoài ở, cũng rất ít khi liên lạc với Tần gia.
Cho nên Lý Uyển Linh đã rất lâu không tiếp xúc với Tần Dung, bà ta thật không nghĩ tới cách mấy năm không gặp, nha đầu năm đó giờ đây đã biết mưu tính như vậy.
Ngày đầu tiên Tần Dung trở về, Tần Tranh Vanh liền đánh Tần Trăn Trăn một trận, còn đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Phải biết trước kia Tần Tranh Vanh yêu thương nhất chính là Tần Trăn Trăn, bình thường cũng không đụng đến một ngón tay của cô ta, lần này lại phát giận lớn như vậy.
Như vậy cũng chỉ là khởi đầu, mấy ngày nay Tần Dung ở nhà, Tần Tranh Vanh vẫn không có sắc mặt tốt với Lý Uyển Linh.
Vợ chồng bọn họ bất hòa, Tần Dung không thoát khỏi liên quan, nha đầu chết tiết đó luôn vô tình hay hữu ý gây chia rẽ quan hệ bọn họ.
Lý Uyển Linh thấy rõ, Tần Tranh Vanh kia áy náy với Tần Dung, có thể nói là muốn gì được đó, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ đau.
Lý Uyển Linh đối với Tần Dung hận đến hàm răng ngứa ngáy, chỉ là nhất thời bà ta cũng không có cách nào, chỉ có thể im hơi lặng tiếng.
Bây giờ Tần Tranh Vanh đang suy nghĩ đền bù cho Tần Dung, bà ta không thể quá gấp gáp, chờ qua khoảng thời gian này lại nghĩ cách đuổi nha đầu chết tiệt đó ra ngoài.
Lý Uyển Linh sự không cam lòng đó đè ép xuống, trên mặt bà ta vẫn là nụ cười hòa ái dễ gần.
"Ăn nhiều một chút, những thứ này đều là món con thích ăn, là ba con cố ý căn dặn người làm." Lý Uyển Linh gắp thức ăn cho Tô Hòa.
"Con ở nhà thêm một thời gian, bồi ba con nhiều một chút, ba con mấy năm nay đều muốn con quay về, giữa cha con với nhau làm gì có thù hận nào để qua đêm được chứ?" Lý Uyển Linh khuyên nhủ Tô Hòa.
"Bà nhất định phải nhắc chuyện năm đó sao?" Tô Hòa lạnh lùng mở miệng.
Cô không cho Lý Uyển Linh một chút mặt mũi nào, trực tiếp nhắc tới chuyện quá khứ.
Tần Dung và Tần Tranh Vanh quan hệ không tốt, nói cho cùng vẫn là do hai mẹ con Lý Uyển Linh này.
Thấy Tô Hòa mất hứng, Tần Tranh Vanh cũng thấy Lý Uyển Linh nhiều lời, không có gì tự nhiên lại lôi chuyện xấu ra làm gì? Muốn thành tâm khiến cho mọi người không vui sao?
"Không biết nói gì thì đừng có nói!" Tần Tranh Vanh trừng mắt với Lý Uyển Linh, "Bà nếu ăn xong rồi, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng ở đây chướng mắt!"
Sắc mặt Lý Uyển Linh nhất thời liền khó coi, nhưng bà ta giỏi nhịn hơn Tần Trăn Trăn, cho nên rất nhanh bà ta liền thay đổi sắc mặt.
"Em cũng không có ý đó." Khóe mắt Lý Uyển Linh có chút đỏ, bà ta nghẹn ngào, "Hiếm khi thấy cha con hai người ở cùng nhau, em thật sự rất cao hứng."
Lý Uyển Linh nhìn về phía Tô Hòa, lệ nóng doanh tròng, "Dì chỉ là không biết nói chuyện, con đừng giận dì, dì thật sự không có ý đó."
Mặc dù tuổi Lý Uyển Linh đã hơn bốn mươi, nhưng được bảo dưỡng kĩ, nhìn trẻ hơn ít nhất năm sáu tuổi so với tuổi thật.
Tô Hòa cũng không nhịn được xúc động, không hổ là xuất thân tiểu tam, tuổi lớn như vậy mà lúc khóc vẫn mang hương vị trà xanh biểu đậm đà, cũng không dễ dàng gì.
"Bà cao hứng cũng khiến cho da đầu tôi tê dại." Tô Hòa mím môi châm chọc.
"Chuyện video bây giờ mọi người đều biết, bên ngoài đều là vô số lời đồn đại, dưới tình huống này mà bà còn có tâm tình cao hứng vì tôi và ba tôi?"
"Ba tôi đuổi Tần Trăn Trăn ra khỏi nhà, nếu bà tỏ ra chán ghét với tôi, tôi còn có thể hiểu được, nhưng bà lại làm như không có sao, ân cần hỏi han với tôi, bà thật khiến đáy lòng tôi phát lạnh, dù là trên thương trường lòng dạ hiểm ác, bây giờ cũng có thể bị bà đâm một dao lúc không phòng bị nhất."
Tô Hòa không chút lưu tình vạch trần sự dối trá của Lý Uyển Linh.