Lúc chiến tranh nổ ra, Tô Hòa đến thẳng đại lâu Quân chính, đưa chìa khóa mười kho hàng của mình cho Nghiêm Lâm.
Đánh nhau cần súng, cần lương thực, còn cần tiền.
Tô Hòa biết trước sẽ có đánh lớn một trận, cho nên cô đã sớm chuẩn bị xong đầy đủ cho ngày này, cô tích trữ mười kho lương thực, còn tích cóp cho Nghiêm Lâm một ít vàng.
Nghiêm Lâm không ngờ đến lúc này, Tô Hòa lại khảng khái như vậy, ngày thường động một chút là không chịu thua thiệt, không chịu lép vế.
"Cô ngược lại còn hào khí hơn đàn ông." Ánh mắt Nghiêm Lâm mang theo tia cười.
Tô Hòa biết Nghiêm Lâm rất lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười.
Người bình thường ăn nói nghiêm chỉnh như vậy, đột nhiên cười một cái, chân mày không còn sát khí, cả người liền nhu hòa không ít.
Nghiêm Lâm hiếm khi khen ngợi, Tô Hòa nhìn hắn một cái.
Cả người Nghiêm Lâm như tỏa sáng, vóc người hắn rất cao, có sự hào nhoáng mà không người đàn ông trẻ tuổi nào có được, năm tháng qua đi, trên người chỉ còn lại khí chất trầm ổn, nội liễm.
Khóe miệng hắn mang theo ý cười, dễ gần hơn bình thường rất nhiều.
"Tôi cũng coi như là người đầu tiên ở Yến Kinh, đem toàn bộ gia sản của mình ra, đổi lấy một nụ cười của Đốc quân." Tô Hòa trêu chọc Nghiêm Lâm, "Đốc quân nên cười nhiều, để cho tôi thấy vàng bạc không tặng không cho ngài."
Tô Hòa bỏ nhiều tiền như vậy, đương nhiên không phải chỉ đổi một nụ cười của Nghiêm Lâm.
Bây giờ chính là thời điểm khó khăn của quốc gia, nếu nước nhà không còn, cô giữ lại những gia tài này để làm gì?
Nếu như những người Nhật kia thật sự xâm chiếm nước Hoa, bọn họ liền trở thành nô lệ mất nước.
Tiền của kẻ mất nước chính là bùa đoạt mạng, Nghiêm Lâm rơi đài, Tô Hòa đương nhiên cũng bị nhớ đến.
Thấy Tô Hòa lúc này còn không nghiêm chỉnh, Nghiêm Lâm tức giận liếc mắt nhìn cô một cái.
Tô Hòa bĩu môi, đây cũng chỉ là vị diện dân quốc, nếu là ở thế kỉ hai mươi mốt, đưa tiền mới là kim chủ, mới là ba ba của anh.
Nhưng trong thời loạn thế, cầm súng vẫn nói chuyện mạnh hơn.
Sau khi nước Hoa khai chiến với người Nhật, chính là thời cơ để túi tiền của cô chân chính phồng lên, làm ăn với vận tải đường biển.
Nghiêm Lâm liên thủ với Anh quốc, giành được công ty mậu dịch Đông Dương, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người Nhật khai chiến với nước Hoa.
Tô Hòa đóng cửa phần lớn việc làm ăn, chiến tranh bùng nổ, trăm nghề đình chỉ, mở cửa cũng chỉ hao tổn.
Mấy năm nay Tô Hòa và người Anh thành lập mối quan hệ hữu hảo Anh - Hoa, lúc người Nhật chiến tranh, Tô Hòa cũng nhiều lần ngồi phi cơ đến Anh quốc thỉnh cầu trợ giúp vật tư.
Bởi vì lệnh cấm giao lưu, buôn bán với nước Hoa, cho nên có rất nhiều thứ họ không thể mua được, giống như đạn, thuốc, súng, giống như những thứ thuốc tây dùng để kháng sinh.
Tô Hòa dựa vào thủ đoạn ngoại giao của mình, kéo không ít thuốc tây và súng đạn từ phương Tây về cho Nghiêm Lâm, còn có máy bay chiến đấu.
Chiến tranh Hoa - Nhật kéo dài ba năm lẻ tám tháng, cuối cùng nước Hoa đuổi người Nhật quay về đảo quốc của bọn họ.
Còn chưa đợi nước Hoa hưởng thụ vui sướng sau thắng lợi, Anh quốc xưa kia là đồng minh, liền dùng thân phận lão đại can thiệp nội chính của nước Hoa.
Lúc này nước Hoa thiếu Anh quốc xấp xỉ một tỉ bảng Anh.
Thời gian của Thế chiến thứ hai ở vị diện này cũng sắp đến, nước Hoa đã đuổi người Nhật đi trước mốc thời gian lịch sử ghi chép lại.
Va chạm giữa các nước trên thế giới càng lúc càng nghiêm trọng, Anh quốc bị cùi chỏ của nước Đức chỉa vào, không rảnh quan tâm đến nước Hoa, chỉ là không ngừng can thiệp nội chính, thúc giục nước Hoa trả tiền nợ.
Tô Hòa liền kết luận nước Anh lúc này sẽ không dám tuyên chiến với nước Hoa, cho nên thái độ phản đối nước Anh liền trở nên kiên quyết.
Chính là hai chữ --- vô lại.
Muốn vừa có tiền, vừa can thiệp vô nội chính là không thể nào!
Muốn chúng tôi trả lại tiền, phải cho chúng tôi mượn thêm một ít bảng Anh nữa để phát triển kinh tế, kiếm được tiền lập tức trả!
Tô Hòa là tài liệu ngoại giao trời sinh, nhất là trong thời loạn thế như vậy, lường gạt, vơ vét tài sản, chơi xấu, cùng với bản lĩnh chớp thời cơ, Tô Hòa là hạng nhất.
Những thủ đoạn này của Tô Hòa, khiến cho viên quan nước Anh tức giận muốn hộc máu.