Cố Thời Diễn nhìn Tô Hòa, yết hầu của hắn chuyển động một chút, sau đó phát ra tiếng cười trầm thấp.
Mặc dù cười, nhưng trong mắt Cố Thời Diễn như có cuồng phong bão tuyết nổi lên, âm thanh của hắn cũng lạnh như băng, không có chút hơi ấm nào, "Không phải bán cho tôi?"
"Nếu không phải vì cô thì tại sao tôi phải chu cấp nhiều tiền như vậy cho Lâm gia các người? Thật sự coi tôi là kẻ tiêu tiền như rác, tìm đại một người phụ nữ để vung tiền, tăng thêm màu sắc cho mình?" Cố Thời Diễn mở miệng châm chọc.
Lời này của hắn không chút lưu tình, thật sự xem Lâm Thiển như một món hàng trao đổi.
Nếu Lâm Thiển ở đây, nhất định sẽ cảm thấy bi thương.
Nhưng Tô Hòa không phải Lâm Thiển, cô đối với Cố Thời Diễn không hề có một chút tình cảm nào, nghe lời này, phản ứng của cô càng bình tĩnh.
Cố Thời Diễn thích Lâm Thiển, mặc dù loại thích này có chút quái dị, rõ ràng yêu, nhưng lại không chịu biểu lộ, ngược lại khiến cho Lâm Thiển cảm thấy Cố Thời Diễn ghét mình.
Nhưng Cố Thời Diễn thật sự yêu Lâm Thiển, cho nên Tô Hòa đem lời nói biến thành dao, đâm đến chỗ sâu nhất trong tim Cố Thời Diễn.
"Cũng bởi vì thái độ của anh với tôi như vậy, cho nên tôi mới cảm thấy cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục." Âm thanh của Tô Hòa nhẹ nhàng mà hữu lực.
"Chúng ta kết hôn hơn một năm, mẹ anh vẫn luôn muốn ôm cháu trai, bà ấy rất không hài lòng bụng tôi không có chút động tĩnh nào, mỗi một tháng đều gọi tôi tới."
"Một năm nay, tôi bị ép uống bao nhiêu thứ thuốc đông, thuốc tây, anh có thể trở về hỏi Cố phu nhân."
"Tôi biết giữa hai chúng ta có hợp đồng, anh vẫn luôn giúp nhà chúng tôi, cho nên tôi vẫn luôn cố gắng, đàng hoàng đóng vai vợ anh, nhưng mà..."
Tô Hòa dừng một chút, cô nhìn Cố Thời Diễn, giương môi cười một tiếng, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười.
"Cố Thời Diễn, cho dù một người hầu cũng có nhân quyền của mình, cho dù anh không hài lòng với tôi, anh có thể nói ra, thật sự không cần phải làm nhục tôi như vậy."
"Tôi mượn tiền người khác, là bởi vì ngày hôm trước anh nổi trận lôi đình với tôi, anh không vừa ý em tôi lái xe của anh, là tôi mặt dày, vì tiền bán rẻ hôn nhân của mình, nhưng vẫn có tôn nghiêm cuối cùng của mình, anh đã nói rõ ràng với tôi như vậy rồi, tôi còn dám ngửa tay xin tiền anh sao?"
Thần sắc Tô Hòa lạnh nhạt, chán nản, "Ly hôn đi, không cần tiếp tục dây dưa như vậy nữa, anh cũng không cần đóng tiền thuốc cho ba tôi nữa."
Những lời này của Tô Hòa giống như một bạt tay vang dội, dùng sức đánh vào mặt Cố Thời Diễn, hô hấp của hắn cũng đình trệ.
"Bây giờ anh có rảnh không? Chúng ta đến cục dân chính một chuyến, những chứng cứ ly hôn tôi cũng mang theo rồi." Tô Hòa nhìn Cố Thời Diễn, giọng nói bình thản.
Cố Thời Diễn không nói gì, hắn chỉ cảm thấy giọng nói như bị lửa thiêu rụi, trong nhất thời không thể tìm lại âm thanh của mình.
Thật lâu sau Cố Thời Diễn mới gắng gượng hỏi, "Mẹ tôi thường xuyên gọi em về?"
Tô Hòa cũng không trả lời Cố Thời Diễn, cô hỏi ngược lại, "Bây giờ hỏi cái này có ý nghĩa gì không?"
Cố phu nhân đúng là thường xuyên gọi Lâm Thiển, vì muốn chữa trị bệnh vô sinh cho Lâm Thiển, Cố phu nhân cũng động não không ít.
Lâm Thiển bị chứng uất ức một nửa là do Cố phu nhân, cho tới bây giờ bà ấy chưa từng hỏi con trai mình, luôn làm phiền Lâm Thiển.
Cố phu nhân vốn coi thường Lâm Thiển, sau khi Cố Thời Diễn cưới Lâm Thiển một cách kỳ lạ, Cố phu nhân càng thêm không thích Lâm Thiển.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu bọn họ không tốt, nhưng không ầm ĩ chính là do Lâm Thiển luôn cố gắng nhân nhượng, vì lợi ích toàn cục.
Nhưng kết quả đổi lại chính là Cố phu nhân càng thêm nghiêm trọng hơn, Lâm Thiển mỗi lần quay về từ nhà cũ Cố gia, tâm tình của cô ấy cũng trầm xuống.
Lâm Thiển cảm thấy Cố Thời Diễn xem thường mình, cho nên cũng không nói chuyện này với hắn, càng không dám than phiền về mẹ hắn với Cố Thời Diễn.
Vì vậy cho tới bây giờ Cố Thời Diễn vẫn không biết chuyện này, nếu không phải Tô Hòa chính miệng nói ra, có lẽ hắn sẽ hồ đồ cả đời.