"Ngài không tín nhiệm tôi, luôn nghi ngờ nhân phẩm của tôi, mẹ ngài từ trước tới giờ không hề cho tôi sắc mặt tôi, còn hoài nghi tôi không thể sinh con, một năm qua tôi luôn bị bà ấy ép đi gặp bác sĩ."
"Trên hợp đồng của chúng ta, ngài không có nghĩa vụ quản ai ngoại trừ ba tôi, mà tôi cũng không cần thiết phải quản ai ngoài ngài, nếu chúng ta đôi bên không làm đúng trách nhiệm của mình, như vậy coi như là huề nhau rồi."
"Cho nên không ai nợ ai, tình cảnh Lâm gia chúng tôi đúng là không tốt, lúc này tôi lại ly hôn với ngài, ngài cũng biết tôi đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm."
"Ngài đối với tôi thật không tốt, tôi ở đây cũng không thấy vui vẻ." Tô Hòa.
Lời này vốn nên là do Lâm Thiển nói với Cố Thời Diễn, đáng tiếc cô ấy đã không còn nói ra nội tâm của mình nữa rồi.
Cố Thời Diễn giật mình, trái tim của hắn hung hăng xiết lại.
Cho tới bây giờ Cố Thời Diễn chưa từng nghĩ qua Lâm Thiển sẽ chủ động nói ly hôn với hắn, dù sao cô ấy rất cần tiền, mà hắn lại có rất nhiều tiền.
Hôm nay Tô Hòa nói rất rõ ràng với Cố Thời Diễn, mặc dù ngài có tiền, nhưng tôi ở đây rất không vui vẻ, cho nên tôi vẫn phải rời đi.
Dù bây giờ cục diện của Lâm gia hỗn loạn, cô cũng không cần Cố Thời Diễn giúp đỡ.
"Cố tiên sinh, hôm nay ngài không có thời gian?" Tô Hòa lại thúc giục Cố Thời Diễn một tiếng, "Chúng ta làm thủ tục ly hôn trước, còn chuyện bồi thường cho anh, ly hôn xong, sau khi cắt đứt quan hệ chúng ta liền thanh toán từng cái."
Tô Hòa nhìn Lý tẩu đang đứng bên ngoài, trên mặt cô ấy mang theo băn khoăn, bộ dạng muốn nói lại thôi, nhưng lại không dám tiến vào.
Lý tẩu không ngừng nhìn vào điện thoại di động, Tô Hòa đoán là xe taxi đã đến, tài xế đang gọi điện thoại cho Lý tẩu.
Nhưng Lý tẩu thấy Tô Hòa đang nói chuyện với Cố Thời Diễn, cô ấy cũng không tiện vào quấy rầy, nhưng mà để tài xế chờ bên ngoài quá lâu thì lại không tốt.
Lý tẩu đứng bên ngoài, do dự, không biết nên tiến vào hay không.
"Nhìn dáng vẻ của ngài có lẽ không có thời gian, xe tôi gọi chắc cũng đến rồi, vậy hôm nay cứ như vậy trước đi, chờ ngài có thời gian thì chúng ta đến cục dân chính."
Tô Hòa lấy từ trong túi xách ra một chuỗi chìa khóa, sau đó đặt lên bàn uống trà nhỏ, "Đây là chìa khóa nhà ngài, sau này tôi không cần tới đây, đồ tôi cũng dọn xong rồi, nếu có gì chưa mang đi, Cố tiên sinh, ngài tùy ý xử lý."
Tô Hòa nhẹ nhàng nói mấy câu, liền phủi sạch sẽ hoàn toàn quan hệ của cô với Cố Thời Diễn.
Cố Thời Diễn nhìn chuỗi chìa khóa nằm trên bàn uống trà kia, đường cong trên gò má của hắn căng thẳng, siết chặc, đáy mắt cũng là một mảng đáng sợ yên lặng.
Cảm giác buồn bực, hít thở không thông đó lại dâng lên trong lòng, sắc mặt khó chịu của Cố Thời Diễn như có một lớp bui trắng bao trùm.
"Tôi đi đây, hy vọng Cố tiên sinh sớm dành thời gian gọi cho tôi." Tô Hòa nắm tay kéo vali.
Nói xong lời này, Tô Hòa kéo vali rời đi.
Cố Thời Diễn cứng đờ tại chỗ, không động đậy.
Tô Hòa đi, lúc đi ngang qua Cố Thời Diễn, cô nhìn thẳng về phía trước, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Cố Thời Diễn.
Lúc Tô Hòa đi ngang qua, sắc mặt Cố Thời Diễn đột nhiên khó coi mấy phần, giống như một bàn tay chợt bóp nghẹn tim hắn.
Mắt thấy Tô Hòa sắp rời khỏi, Cố Thời Diễn quay đầu, hắn giơ tay lên muốn níu lại vali của Tô Hòa.
Chỉ thấy Tô Hòa không quay đầu lại, tay của Cố Thời Diễn cứng đờ trong không trung, sau đó trơ mắt nhìn Tô Hòa đẩy cửa rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, phòng khách rơi vào một mảng trầm mặc quỷ dị.
Hồi lâu sau, Lý tẩu đứng ở nhà sau mới nghe thấy âm thanh đập đồ bên trong.
Thế nhưng người luôn yên lặng chịu đựng Cố Thời Diễn âm tình bất định đã sớm không còn ở đây, khi Tô Hòa đến, cô ấy cũng biết mất.