"Vì vậy cậu phải biết rõ, xung quanh trạm xe lửa có bao nhiêu nhà hàng cao cấp, thị trường có bị bão hòa hay không."
"Muốn điều trả tình huống bão hòa thị trường, cậu phải điều tra xem trạm xe lửa này có bao nhiêu xe lửa hoạt động, bao nhiêu xe hỏa tốc."
"Người có thực lực kinh tế thường chú trọng hiệu suất, bọn họ ra ngoài đa số sẽ chọn những loại xe hỏa tốc có giá vé tương đối cao, những nhóm người này mới là khách hàng thật sự của nhà hàng Tây."
"Ưu điểm rõ ràng của trạm xe lửa, chính là lượng người qua lại nhiều, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, lượng khách lưu động quá lớn, nó không dễ dàng có cách quay lại lần hai giống như các nhà hàng bình thường."
"Cho nên nếu cậu muốn mở phòng ăn ở trạm xe lửa, mùi vị không phải quan trọng nhất, mà là phong cách trang trí hấp dẫn người ngoài."
"Người trong túi chỉ có một trăm đồng, sẽ không ăn cơm Tây, trái lại, người trong túi có một triệu, cũng rất ít đi những sạp quán ven đường, cho nên phong cách quyết định trực tiếp người nào sẽ bỏ tiền vào nhà hàng của cậu."
"Nếu như cậu muốn mở nhà hàng ở trạm xe lửa, những thứ tôi nói này cậu phải cân nhắc." Tô Hòa cho Cảnh Miên Miên một đề nghị.
Cảnh Miên Miên nghe mà trợn mắt, há miệng.
Chờ Tô Hòa nói xong, Cảnh Miên Miên dùng sức nuốt một hớp, cô ấp úng mở miệng, "Mở nhà hàng có nhiều phiền toái như vậy sao?"
"Tớ còn tưởng là rất đơn giản đó." Cảnh Miên Miên lộ ra biểu tình khổ não, "Tớ còn muốn tự mình lo cơm áo, cho nên mới muốn mở nhà hàng tìm một ít tiền tiêu xài."
"Lúc môi giới giới thiệu cho tớ, hắn nói ba hoa cả ngày, tớ cũng đem tiền đặt vào rồi, còn cầm xe cho hắn."
Tiền thuê nhà ở gần trạm xe lửa vô cùng đắt, Cảnh Miên Miên chỉ thuê một năm, nhưng cũng tốn hơn mấy triệu.
Vốn Cảnh Miên Miên còn hứng thú bừng bừng, cảm thấy mình đã làm một việc đại sự, cô còn nghĩ sau khi lấy được hợp đồng thuê nhà, sẽ ném lên bàn làm việc của anh trai mình, mượn anh ấy một khoản tiền sửa sang, bày trí.
Chờ khi nhà hàng Tây làm ăn đi lên rồi, sống lưng của cô cũng thẳng lên, sau đó cả vốn lẫn lời đều sẽ trả cho anh trai.
Bị Tô Hòa nói như vậy, hăng hái của Cảnh Miên Miên nhất thời mất hết một nửa.
.Hợp đồng cũng ký rồi, mấy triệu cũng đã đưa, Cảnh Miên Miên có hối hận cỡ nào đi nữa, cũng không còn cách nào đòi tiền về được.
Cảnh Miên Miên từ nhỏ đã được người nhà bảo bọc quá tốt, tính tình đơn thuần, làm việc có chút liều lĩnh, thuộc về loại người đầu óc nóng lên liền đưa ra quyết định.
Nhưng cô ấy đối đãi với bạn bè thật sự là rất chân thành, nhất là đối với Lâm Thiển.
Nhìn thấy Cảnh Miên Miên tiếp thu những gì mình nói, Tô Hòa ngồi xuống ghế salon, sau đó cầm bản hợp đồng trên bàn uống trà lên.
"Cậu cũng không cần lo quá, chỉ tên môi giới này không gạt cậu, nhà hàng thuộc về chúng ta, thì vẫn còn có một cơ hội trở mình." Tô Hòa an ủi Cảnh Miên Miên một câu.
Cảnh Miên Miên tâm tình không tốt, hỏi, "Có phải tớ quá quá dễ bị kích thích hay không?"
Tô Hòa cúi đầu nghiên cứu tài liệu, cô cũng không ngẩng đầu lên, nói, "Đúng!"
"..." Cảnh Miên Miên.
"Nhưng thời đại bây giờ, rất thiếu những người sôi nổi, xung động như vậy."
Lần này khiến cho Cảnh Miên Miên cười lên, tự trát vàng lên mặt mình," Đúng đúng, ba tớ thường xuyên nói với tớ, cái tính to gan khờ khạo này của tớ, nếu được mài giũa thật tốt, ở trên thương trường nhất định cũng làm ra được chuyện lớn."
"Ba cậu từng mài giũa cậu?" Tô Hòa nhìn Cảnh Miên Miên một cái.
"Không có, ba tớ không bỏ được, nói tớ nên được cưng chiều, nâng niu, phải yêu thương tớ như một công chúa." Cảnh Miên Miên vui vẻ nói không ngừng.
"Ừ, ba cậu sáng suốt." Tô Hòa.
"..." Cảnh Miên Miên.
Sao cô lại cảm thấy lời này hơi lạ nhỉ?