Nhìn thấy thái độ không xem ai ra gì của Cố Thời Diễn, Cảnh Miên Miên ầm ĩ ở sau lưng.
"Ra vẻ làm gì chứ? May mà Thiển Thiển ly hôn với kẻ như hắn, nếu không còn phải đau lòng cả đời đó." Cảnh Miên Miên cố ý nói lớn cho Cố Thời Diễn nghe, "Thiển Thiển, cậu yên tâm, anh họ tớ siêu ấm áp luôn..."
Không chờ Cảnh Miên Miên nói xong, Nghiêm Minh bên cạnh liền không có ý tốt giơ tay gõ đầu cô một cái, "Em đàng hoàng một chút, nói ít vài câu đi."
Mặc dù Nghiêm Minh không nhìn ra đau lòng trên mặt Tô Hòa, nhưng dù sao cũng vừa mới ly hôn, nhìn thấy dáng vẻ huênh hoang của Cảnh Miên Miên, Nghiêm Minh cảm thấy hơi nhức đầu.
Cảnh Miên Miên cực kỳ u oán, quay đầu nhìn Nghiêm Minh một cái.
"Em quyết định, gạch tên anh khỏi danh sách bạn trai tương lai của Thiển Thiển." Cảnh Miên Miên nói vô cùng nghiêm túc.
"..." Nghiêm Minh.
Biết đối phương sợ tâm tình của mình không tốt, cho nên trêu chọc mình, Tô Hòa mở miệng, "Tôi không sao, Cố Thời Diễn đối với tôi đã là quá khứ rồi, người nên nhìn về phía trước, chúng ta nên về thôi."
Nghe Tô Hòa nói như vậy, Cảnh Miên Miên giống như thở phào nhẹ nhõm, sau đó vui vẻ về nhà cùng với Tô Hòa.2
-
Sau mấy ngày lạnh nhạt với Lâm gia, Tô Hòa mới đến bệnh viện một chuyến để thăm cha Lâm.
Bởi vì Tô Hòa không tìm Cố Thời Diễn giúp đỡ, cho nên bây giờ Lâm Thạch Nham vẫn còn đang bị giam ở sở cảnh sát.
Lần trước sau khi Tô Hòa cho Hồ Thắng Dũng số điện thoại của mẹ Lâm, đối phương cũng không liên lạc lại với Tô Hòa nữa.
Hồ Thắng Dũng không phải kẻ ngu, ông ta nhìn ra mẹ Lâm quan tâm đến chuyện này hơn Tô Hòa.
Cho nên Hồ Thắng Dũng luôn gọi điện thoại hăm dọa mẹ Lâm, nói nếu không bồi thường đủ tiền, bọn họ bên này tuyệt đối sẽ không ký đơn hòa giải.
Nếu như không thể tự giải hòa với nhau, vậy thì chỉ có thể theo trình tự pháp luật, Lâm Thạch Nham chỉ có thể vào tù, mẹ Lâm vì chuyện này rất rầu rĩ.
Vì vậy lúc này nhìn thấy Tô Hòa đến bệnh viện, bà ta lại đánh chủ ý lên người Tô Hòa, muốn Tô Hòa cầu tình với Cố Thời Diễn, trước tiên bảo lãnh Lâm Thạch Nham ra.
"Tiểu Thiển, con hãy giúp em trai con một lần đi? Mẹ bảo đảm, đây là lần cuối cùng rồi, lần này Tiểu Thạch được thả ra nhất định sẽ không gây rối nữa đâu." Lần này thái độ của mẹ Lâm mềm mại hơn rất nhiều.
Từ sau khi Lâm Thiển kết hôn với Cố Thời Diễn, mẹ Lâm không còn quá buồn rầu vì chuyện tiền bạc nữa, lần này bà ta thật sự cảm nhận sâu sắc được, không có Cố Thời Diễn, tình cảnh của Lâm gia vô cùng khó khăn.
Cho nên mẹ Lâm cũng biết tầm quan trọng của Lâm Thiển, không có mối quan hệ của cô, Cố Thời Diễn căn bản chẳng cần quan tâm đến Lâm gia.
Tô Hòa nhìn mẹ Lâm, mi mắt của cô thanh lãnh, trên môi nâng lên một độ cong nhàn nhạt, bộ dáng kia có một sự hời hợt, không hiểu tình người.
"Thân tôi còn lo chưa xong, còn quản em trai gì chứ?" Tô Hòa cười nhạt.
"Thời Diễn còn chưa hết giận?" Cha Lâm không nhịn được chen vào nói, ông ta cau mày, mặt mày lo lắng, "Gần đây con không về nhà sao? Không nói chuyện thật tốt với Thời Diễn sao?"
"Quan trọng là anh ta không muốn gặp tôi" Giọng Tô Hòa ôn lương, "Cho nên các người sớm nên chuyển khỏi căn hộ đó đi, tôi phải trả ngôi nhà đó lại cho Cố Thời Diễn rồi."
"Nhà vốn là con đứng tên, cho dù con với Cố Thời Diễn có ly hôn, cũng không cần phải trả nhà lại cho cậu ta, con lãng phí cho cậu ta một năm tuổi xuân, chúng ta không tìm Cố Thời Diễn đòi phí phụng dưỡng đã là không tệ bạc rồi."
"Căn nhà này tuyệt đối không thể trả cho Cố Thời Diễn, con trả nhà cho cậu ta rồi, chúng ta ở nơi nào, ngủ ở ngoài đường sao?" Mẹ Lâm mất hứng nói.
"Sao lại nói là lãng phí một năm tuổi xuân?" Ánh mắt Tô Hòa lạnh như băng, giọng nói của cô vô cùng mỉa mai, châm chọc.
"Một năm này tôi gả cho Cố Thời Diễn, anh ta đã giải quyết bao nhiêu chuyện cho nhà chúng ta? Tôi vậy mà được bán với giá cao, chỉ là bây giờ người ta không muốn tiếp tục lỗ vốn nữa thôi."