Tiếu Mạn Sinh dùng tinh tệ, loại mệnh giá tiền lưu hành ở tương lai, quay về nhà ăn mua một cốc sữa đem ra ngoài. Cô không còn có hứng thú đi kiếm việc làm nữa, chỉ loanh quanh ở trong sân trường. Từ lúc xuyên qua đây, cô vẫn chưa có thời gian thả lỏng như vậy. Ở trước Dương Viễn phải giả bộ người chị yếu nhược, trước mặt Dương gia thì càng phải tô mờ bản thân, chỉ có núp sau cái bóng của Dương Viễn cô mới được an toàn. Nếu như gia chủ Dương gia phát hiện ra cô so với Dương Viễn còn nổi bật hơn, ông nhất định sẽ không đơn giản chỉ hạ độc nữa.
Sân trường quả thực lớn, Tiếu Mạn Sinh lòng vòng lại đi đến một khu rừng nhân tạo. Nói là khu rừng cũng không ngoa, cây cối dày đặc, chỉ là nó ở góc khuất, diện tích bằng một căn nhà, giữa nền sàn xi măng lại nhô lên một mảnh đất vuông vức, như được cắt xén vừa vặn để nằm trong góc này. Tiếu Mạn Sinh vén mảnh dây leo ngáng đường, cúi người đi vào, không ngờ bên trong khung cảnh lại tuyệt đẹp, so với bên ngoài chằng chịt cây cối, bên trong bao phủ bởi lớp cỏ mềm mại, một vài bụi cây dại mọc xung quanh, để chừa ra một vị trí để ngồi và nằm xuống. Tiếu Mạn Sinh đặt ly sữa sang một bên, ngồi xuống đất. Cô trực tiếp nằm trên thảm cỏ, đặt tay lên bụng, khép hờ mắt. Tiếu Mạn Sinh vẫn chưa thấy buồn ngủ nhưng mà cảm giác mềm mạt sau lưng khiến cô thoải mái mà rên khẽ, tự động nhắm mắt dưỡng thần. Không sử dụng tinh thần lực thì thôi, vừa nhìn, các góc nhìn của cô trải rộng ra khắp nơi. Trên mặt Tiếu Mạn Sinh thoắt cái trắng bệch, may mắn sắc mặt cô bây giờ so với người chết cũng không khác mấy, nên không bị phát hiện. Cách một cái bụi cây, có một nam nhân đang nằm nghiêng trên thảm cỏ. Một tay hắn chống đầu, tay kia xoay một cái còng bằng bạc mảnh. Tiếu Mạn Sinh hô hấp không đổi, lặng lẽ điều chỉnh thân thể thoải mái giống như đang ngủ, cô muốn xem người này định làm gì. Người nam nhân kia thấy hơi thở của cô càng lúc càng sâu liền đoán cô đã ngủ say, hắn ngồi dậy, cẩn thận không tiếng động đến cạnh cô, bàn tay mang chút lạnh lần vào cổ áo kéo cao của cô. Tên biến thái chết tiệt! Ngay lúc Tiếu Mạn Sinh không chịu nổi nữa sắp bùng nổ, nam nhân nhanh chóng thu tay lại, dùng bàn tay kia nặn nặn đầu ngón tay vừa dùng để sờ vào cổ áo cô, nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa rạng rỡ. Thuộc tính quái gì đây?! Chưa đợi Tiếu Mạn Sinh hoàn hồn, hắn đã lấy còng tay bằng bạc kia ra. Chiếc còng chỉ dày bằng nửa đốt ngón tay út, có những đường vân hình hồ điệp bao quanh, tách riêng ra chẳng khác nào một chiếc vòng tay tinh xảo, bất cứ người con gái nào đều không nhịn được mà hoa mắt hâm mộ. "Cách" một tiếng, nam nhân đã còng hai cổ tay Tiếu Mạn Sinh lại. Tiếu Mạn Sinh: "...?" Nam nhân tựa hồ cực kì vui mừng nhưng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, hắn liền lùi lại hai bước, trốn sau bụi cỏ dại lăn qua lăn lại vui sướng một mình. Đuôi mày Tiếu Mạn Sinh giật giật, cố tình co hai tay tỏ vẻ khó chịu vì cái còng trên tay. Ngay lập tức, người kia liền chồm lên, giữ lại bàn tay của cô, đè lại chỗ cũ. Hắn sờ sờ cổ Tiếu Mạn Sinh một cái, lại xoa xoa còng tay thêm cái nữa, thỏa mãn nở nụ cười. Ánh mắt dần dần chuyển xuống hai cổ chân nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra dưới lớp váy của cô... - Ngươi làm cái gì vậy?- Tiếu Mạn Sinh bắt buộc phải tỉnh dậy rồi. Nếu còn không tỉnh dậy nữa đến chân cũng bị người ta còng lại luôn đấy! Nam nhân mê mang ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ánh lên ý giận của Tiếu Mạn Sinh, không hề có chút nào chột dạ, giơ tay chỉ vào cổ cô: - Rất đẹp. Tiếu Mạn Sinh nhận ra cái hắn khen là vòng kim loại trên cổ cô, cái thứ mà suốt mười năm nay cô hận không thể giết hết người Dương gia. Hơi cau mày, cô gắt gỏng mà kéo lại cổ áo: - Không liên quan đến anh. Cút! Bị mắng chửi, người khác ví dụ như Dương Viễn đã sớm cho cô hai đạp, người này lại nghiêng đầu, khó hiểu mà áp sát lại: - Ngươi không thích nó? Vậy sao lại đeo nó lên người? Em trai à, không phải chị thích hay không thích là có thể làm được gì, vấn đề là ở Dương Viễn có thích hay không thôi. Mà rõ ràng hắn thích chết đi được, còn đeo cho chị mười năm rồi cơ. Nhìn bộ dạng ngây thơ của nam nhân trước mặt, rõ ràng là mang bộ dạng trưởng thành, nhưng giọng nói lại thực trong trẻo, không hề ồm ồm hay trầm thấp đặc trưng. Tiếu Mạn Sinh đánh chết cũng không nặng lời được với mấy bé trai như vậy, vừa rồi bị còng tay cô mới quát một tiếng, sau đó liền xìu. - Cái này ta tặng cho ngươi, đẹp hơn nó nhiều, ngươi thích không? - Vướng víu.- Tiếu Mạn Sinh thử đưa một tay cầm cốc, tay kia liền bị kéo giật theo.- Lúc bị đánh không thể tránh né, không thể đánh trả. Nhỡ đâu cô đến trường học lại chọc phải cái phiền toái gì, giống như nữ chính thì thực không hay. Nam nhân nghiêng đầu, suy nghĩ một chút. Sau đó, hắn cẩn thận đưa tay ra, sờ lên hình trạm khắc ở thân vòng, ấn vào cơ quan nào đó. Còng tay bằng bạc thần kì co lại, vặn vẹo mấy cái, biến thành một con dao nhỏ bằng một gang tay. Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Tiếu Mạn Sinh, nam nhân bật cười khanh khách, tiếng cười khiến người nghe đều muốn say: - Còng tay này trước kia cha ta cho mẹ ta, suốt mười năm bà đều dùng nó để bảo vệ mình. Mười năm? Nụ cười Tiếu Mạn Sinh bắt đầu cứng lại, nghĩ đến một người phụ nữ bị còng tay suốt mười năm. Thần kinh! Nhưng nghĩ lại thì cô cũng được tròng xích lên cổ mười năm, vẫn là chuyện bình thường. Ôi sao bây giờ cô có cảm giác mình sắp bị bệnh thần kinh đồng hóa rồi. Nam nhân cẩn thận nhìn Tiếu Mạn Sinh, hắn không rõ vẻ mặt cô là yêu thích hay chán ghét, vẫn cường ngạnh nói: - Ngươi nhất định không được tháo nó ra đấy. Ánh mắt nam nhân vốn thâm thúy lại pha thêm chút ngây thơ, quả thực là thuộc độc với nữ nhân mà. Vậy nên, Tiếu Mạn Sinh tối đó về lại Dương gia, trên tay còn có thêm một bộ còng. Trên chữ sắc có một con dao! Câu này thời đại nào cũng dùng được mà.