Tiếu Mạn Sinh vừa mới đi chọc chó xong, biết chắc mọi việc sẽ không ngừng tại đây vậy nên vừa nghe tiếng chuông tan học liền ôm túi xách chạy. Tần Sam khó hiểu nhìn cô, cũng nhanh chân chạy theo. Trong sân trường đông người qua lại, Tiếu Mạn Sinh đẩy nhanh bước chân rời đi. Tần Sam theo cô đến tận kí túc xá, Tiếu Mạn Sinh không nhịn nổi nữa, đến dưới kí túc xá liền quay lại nhìn cô nàng:
- Có chuyện gì sao? Tần Sam "a" một tiếng, ngượng ngùng nghiêng đầu, cố lấy hết dũng khí hỏi: - Ngươi... Ngươi có phải thích thầy Trích không? "..." Tiếu Mạn Sinh ngoáy ngoáy tai, nghiêng người về phía Tần Sam tỏ vẻ bản thân có phải nghe nhầm không. - Hôm nay ta thấy thầy Trích cứ nhìn ngươi chằm chằm vào ngươi, lúc ngươi kiểm tra tinh thần lực còn căng thẳng hơn cả chính ngươi nữa. Thế thì cũng là hắn thích ta chứ, rốt cuộc là mạch não ngoằn ngoèo nào của ngươi suy diễn ra như vậy? Nhận được vẻ mặt khó chịu của Tiếu Mạn Sinh, Tần Sam cắn cắn móng tay, cẩn thận hỏi: - Chẳng lẽ không phải sao? - Tuyệt đối, có chết cũng không phải. - Vậy thì thật tốt quá!!! Tần Sam vỗ tay, bộ dạng bừng bừng sức sống, nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Tiếu Mạn Sinh. - Dương Thuần, ta thực thích ngươi, thầy Trích là một tên điên giống cha hắn, ngươi tuyệt đối đừng đi theo hắn, được không? Tần Sam vừa nói, vừa cúi người, thân thiết hôn lên má Tiếu Mạn Sinh một cái. Tiếu Mạn Sinh trợn mắt nhìn Tần Sam, sau đó thẳng thắn nhấc tay, cho Tần Sam một cái tát. Quen nín nhịn ở Dương gia suốt mười năm, đến người qua đường cũng nghĩ muốn bắt nạt cô thì bât nạt sao. - A! Sao lại đánh ta?!! - Tần Sam đau đớn ôm mặt. Tiếu Mạn Sinh không muốn ở lại đôi co với người này nữa, lườm cô nàng một cái sau đó quay mặt đi. Tầm Sam vừa xoa hai má vừa nhảy lên chặn lại đường đi của Tiếu Mạn Sinh, đẩy cô vào góc tường. Đôi mắt hạnh to tròn nhìn một lượt từ trên xuống dưới, Tiếu Mạn Sinh không hề nhận ra chút tình cảm nào trong đôi mắt của Tần Sam nhưng hành động của cô nàng lại rất lớn mật. Tần Sam hạ người, nhắm môi cô định in xuống một nụ hôn. "Rắc..." Tiếu Mạn Sinh hít vào một hơi, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi mới không thốt ra tiếng kêu tê tâm liệt phế. Bà đây... Mẹ nó muốn giết người. - Các ngươi đang làm gì đấy?- Liên Túy chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay sát hai người. Một tay hắn nắm lấy cổ tay của Tiếu Mạn Sinh, tiếng kêu cũng từ đó phát ra, mà nụ cười của Liên Túy vẫn dịu dàng như xưa, không hề có chút cảm xúc khác lạ nào, vậy nhưng bàn tay buông cổ tay của Tiếu Mạn Sinh ra lại đang lướt dần lên trên khuỷu tay. Bà fuck, rõ ràng người bị đè vào tường là mình, người suýt bị cưỡng hôn cũng là mình vậy mà sau đó bản thân lại bị bẻ gãy tay. Liên Túy mắt nào có vấn đề hay hắn tay nhanh hơn não??? Tần Sam chậc lưỡi, lui lại, giữ một khoảng cách an toàn với người đàn ông trước mặt. Không còn là bộ dạng vui vui vẻ vẻ vô tâm vô phế vừa rồi, ánh mắt cô nàng thu lại chút ngây thơ, thêm vào vẻ nghiêm túc: - Không cần phải vậy chứ, ta chỉ đến gặp Thuần Thuần thôi mà. - Cút.- Độ cong khóe môi Liên Túy không hề thay đổi, đến giọng nói cũng dịu dàng hệt như lúc dỗ cô ăn cơm hồi trưa. - Thuần Thuần thật dễ thương, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, ai gặp mà chẳng yêu, thảo nào mà co... - Cút.- Liên Túy lặp lại lệnh trên, không hề sai lệch một li, đến cảm xúc cũng không có chút phập phồng. Nhưng mà Tiếu Mạn Sinh lại biết, Liên Túy không vui một chút nào, tại vì, tay của hắn đã đặt lên trên khuỷu tay của cô rồi! Tiếu Mạn Sinh cực kì lí trí nắm chặt bàn tay hắn kéo xuống, đan mười ngón tay vào nhau, nắm lấy. - Tần Sam, ngươi vẫn cứ nên về trước đi. Tần Sam đang đối chọi với Liên Túy, lúc nói chuyện với Tiếu Mạn Sinh vẫn rất ôn hòa, gật đầu liền đi. Đợi bóng dáng nho nhỏ kia khuất hẳn, Liên Túy mới mở miệng: - Ngươi thích Tần Sam. Là khẳng định! - Không, ta còn chưa nhìn Tần Sam quá mười lần. - Hai người định hôn nhau. - Cái thân thể rách nát này, người bệnh đẩy một cái ta còn có thể ngã, tránh được sao? Tiếu Mạn Sinh nói xong cảm thấy chẳng khác gì nói cung cả, khó chịu gãi đầu. Giọng Liên Túy truyền đến từ phía trên: - Đi chữa tay đi. Với lại, tránh xa Tần Sam ra. Người bạn đầu tiên Tiếu Mạn Sinh quen là Tần Sam, bảo cô bỏ sao được? Tiếu Mạn Sinh giương mắt nhìn Liên Túy. Hắn thở dài, đưa một tay xoa đầu cô: - Người vừa rồi là mẹ của Trích Tinh Vân. Ra là vậy, thảo nào cứ năm lần bảy lượt nói về Trích Tinh Vâ... Khoan! Trích Tinh Vân năm nay hơn ba mươi, Tần Sam lại là mẹ hắn... Vậy chẳng phải là!