[Mau xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ

Chương 82

Vậy rốt cuộc là thứ gì đem bọn họ đến đây?

Tiếu Mạn Sinh không biết.

Tần Minh Tu không nói.

Nhưng mà không thể phủ nhận, trạng thái của Tần Minh Tu qua từng thế giới càng lúc càng ổn định. Ngay từ khi hắn là Dịch Quân, Liên Túy đều liên tục lẩm bẩm bản thân mình có bệnh, hắn sẽ tổn thương cô bất cứ lúc nào. Ít ra qua các thế giới khác, hắn cũng ít nhiều không còn gây thương tổn cho cô nữa. Mặc dù kết quả cuối đều là chết sạch, nhưng quá trình vẫn có sự thay đổi nho nhỏ.

"Tôi đi trước, tránh cho người khác hiểu l..."

"Hoàng thượng giá đáo..." Tiếng công công ngoài cửa ngắt lời Tần Minh Tu, vang vọng khắp tẩm điện.

"Thật luôn." Tiếu Mạn Sinh che miệng.

Tần Minh Tu chỉ kịp liếc cô một cái, một đoàn người đã từ bên ngoài đi vào. Tiếu Mạn Sinh tinh mắt nhìn thấy Kim thiếu gia đang đi theo phía sau. Cô không dám ngồi trên giường, cùng với Tần Minh Tu đứng bên cạnh hành lễ với người mới vào.

- Tiểu Thất và Kim thiếu phu nhân miễn lễ, không cần phải câu nệ tiểu tiết nhiều như vậy.

Nhưng mà nếu không hành lễ thì đầu cũng sẽ không còn trên cổ đâu, trên mặt tân Hoàng viết rõ mấy chữ như vậy đó.

- Trẫm nghe nói Kim thiếu phu nhân đi dạo với Hạ Lan phu nhân trong hậu hoa viên, vô tình bị ngã xuống hồ?

Hoàng thượng nhấn mạnh hai chữ "vô tình" như nghi ngờ lại như ngầm muốn truyền đạt gì đó cho Tiếu Mạn Sinh. Cô nghĩ, có lẽ Lục gia đắc tội với Tân Hoàng rồi, nếu không phải do hắn ta mới lên ngôi căn cơ không vững, có lẽ đã san bằng cả Lục gia rồi.

Tiếu Mạn Sinh vừa vận động não vừa từ tốn quỳ xuống:

- Tiểu nữ sơ ý trong lúc thưởng hoa đã trượt chân, gây phiền phức cho cả Hạ Lan phu nhân, xin Hoàng thượng tha tội.

- Hừm? Vậy là do Kim thiếu phu nhân quá say mê cảnh đẹp ở hậu hoa viên thôi?

Tiếu Mạn Sinh vậy mà nghe thoáng qua thấy chút tiếc nuối từ trong giọng nói của hắn. Cô không ngẩng đầu, vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được một đôi mắt như muốn cắm xuyên qua gáy mình.

Tiếu Mạn Sinh thả ra một sợi tinh thần lực đánh giá xung quanh, lập tức nhìn thấy Kim thiếu gia cũng là người chồng hờ của mình đang nhìn. Hắn đứng sau lưng hoàng thượng, hờ hững nhìn cô.

Tiếu Mạn Sinh còn thấy được Vương viên ngoại đang nhìn cô nghi ngờ, cùng với... Hạ Lan Thư Trúc đang dùng ánh mắt lăng trì cô ngàn vạn lần.

- Nếu như đã là vô tình vậy thì không cần phải truy cứu thêm nữa. Người đâu, đưa Kim thiếu phu nhân trở về nghỉ ngơi.- Hoàng thượng phất tay áo, tiêu sái rời đi, theo sau vẫn là một hàng dài người.

Người vừa đi, nơi này lại trở về vẻ vắng lặng vốn có, chỉ có một người hầu vẫn đang chờ bên cạnh muốn đưa Tiếu Mạn Sinh đi. Cô nhìn Tần Minh Tu, hắn cũng đang nhìn cô, yếu ớt nở nụ cười.

Tính ra thì, dường như từ lúc nãy đến giờ Tân hoàng chẳng buồn nhìn đến người em này lần nào cả. Tiếu Mạn Sinh rất ít để ý đến việc này, bởi vì trong mắt cô mọi thứ đều rất tạm bợ, cô không phải người của thế giới này, đối với tình thân gì đó đều rất lạnh nhạt, vậy nhưng Tần Minh Tu có vẻ bị ảnh hưởng rất nhiều.

- Tôi không sao, em trở về trước đi.

Tiếu Mạn Sinh chẳng hiểu sao mà lại bị ám ảnh với nụ cười của hắn. Người đàn ông đó trong hình hài của một đứa trẻ, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, nụ cười yếu ớt lại cô đơn, lọt thỏm giữa tẩm cung vắng vẻ.

Tiếu Mạn Sinh cứ ngẩn người mà nhớ về Tần Minh Tu, cuối cùng lại bị một giọng nói kéo khỏi suy nghĩ riêng. Lúc này cô mới nhận ra bản thân đã ở trong phòng ngủ ở Kim gia từ khi nào, trước mặt là Kim thiếu gia, Kim Trọng. Cô nghe thấy hắn nói:

- Lục gia có dã tâm kết bè kết phái với phản loạn, đối đầu cùng triều đình, ngươi đừng có cùng với Lục phu nhân có quan hệ, để ảnh hưởng đến Kim gia.

Lần này Tiếu Mạn Sinh tránh được tra hỏi của Vương viên ngoại, vậy nhưng không ít người đoán già đoán non về quan hệ của cô và Hạ Lan Thư Trúc khi nói chuyện trong vườn đào, có lẽ Kim Trọng cũng để ý việc này.

- Ta và Lục phu nhân chẳng quan hệ gì cả.- Nếu có thì cũng chỉ là hứa hẹn sau này sẽ chết dưới tay nàng ta thôi.

Kim Trọng chẳng buồn hỏi lại, hừ lạnh nói sang chuyện khác:

- Tránh xa cả Tĩnh Thân vương ra nữa. Căn cơ của hoàng thượng chưa ổn, nếu như thấy bất cứ đe dọa nào đều sẽ không ngại diệt cỏ tận gốc đâu.

Tiếu Mạn Sinh ngẩn ra một lúc mới nhớ người Kim Trọng nói đến là Tần Minh Tu, trước kia là Thất hoàng tử Khuất Tư Tĩnh, hiện tại là Tĩnh Thân vương. Hôm nay Tần Minh Tu vớt cô từ dưới nước lên, xong còn đến nói chuyện một lúc lâu, có vẻ hoàng thượng cũng để ý đến.

- Chỉ vì cứu ngươi mà Tĩnh Thân vương có lẽ sẽ bị trách phạt trong một hai ngày nữa, ngươi cứ lấy đó mà làm tấm gương cho bản thân, đừng tùy tiện quen biết với mối quan hệ nào, nếu không sẽ làm thay đổi cả một triều đại.

Trách phạt vì cứu người? Nghe qua giống như giết gà dọa khỉ thì đúng hơn?

Tiếu Mạn Sinh day day mi tâm, mấy chuyện đấu đá tranh quyền này không phải là sở trường của cô. Tiếu Mạn Sinh có cảm giác trước kia cuộc sống của cô chỉ cần đi gây họa cho chúng sinh, mọi việc đều có người dụng não dọn dẹp hộ, che mưa chắn gió cho vậy.

Dụng não?

Che mưa chắn gió?

Tiếu Mạn Sinh ngẩng đầu nhìn Kim Trọng bằng ánh mắt kì quái.

- Nhìn ta làm gì?- Kim Trọng nâng cằm, nhíu mày.

- Không có gì, chỉ là ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Nghe cô nói vậy, Kim Trọng lập tức đứng dậy rời đi. Nếu không phải tình huống bắt buộc, hắn luôn ở phòng nghỉ nơi thư phòng, không bao giờ cùng cô chung phòng. Thật ra đối với Kim Trọng, việc có cùng cô phát sinh quan hệ hay không hắn cũng không cảm thấy ghét bỏ, chỉ là mỗi khi định cùng cô chung phòng hắn đều có cảm giác, nếu như động vào cô một cái liền sẽ bị ai đó lóc da xẻo thịt, cảm giác ớn lạnh khiến hắn luôn e ngại.

Tiếu Mạn Sinh gỡ trâm cài tóc, cởi áo ngoài nằm trên giường, sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.

Trong những thế giới cô từng trải qua, luôn có một nhân vật xuất hiện. Hắn bảo vệ cô, giúp cô thu xếp cục diện hỗn loạn, thỉnh thoảng sẽ trêu chọc cô nhưng không có ác ý. Ở mạt thế, đó là Kim Ưu, nhân vật phản diện mắc chứng rối loạn nhân cách, hắn có thể ngâm nữ chính trong bể fomalin làm tiêu bản, có thể hố cả nhân loại, vậy nhưng hắn lại cho cô một "nhà" để về. Ở thế giới thứ hai, đó là Dương Viễn, mặc dù tính tình thằng nhóc này vặn vẹo đến điên rồi, nhưng cuối cùng vẫn luôn bảo vệ người chị gái yếu ớt gió thổi là gãy. Thế giới thứ ba Tiếu Mạn Sinh không chắc lắm, nhưng có lẽ là Nam Hà Triển. Mặc dù đất diễn của hắn ít đến thảm thương, một vài ngày đã bị Tần Minh Tu bóp chết cướp vai nhưng không phủ nhận được sự tận tâm thái quá, vượt xa mức đồng môn có thể làm.

Hắn chẳng lẽ cũng là người xuyên không? Hay là một nhân vật được người phía sau cài vào? Tiếu Mạn Sinh rất nhanh bác bỏ cái đầu tiên, nếu hắn xuyên không thì phải có biểu hiện khác lạ hoặc lộ ra một vài điều, vậy nhưng sống với Dương Viễn từ nhỏ, Tiếu Mạn Sinh chẳng nhận ra hắn có điểm nào giống người xuyên không cả.

Trong đầu Tiếu Mạn Sinh bỗng nhảy ra một ý nghĩ.

Trong khi hai nhân vật ngược luyến tình thâm, cùng sống cùng chết, đâu thể thiếu một nam phụ thâm tình nguyện chết cùng nữ chính.

Tiếu Mạn Sinh bị suy nghĩ của mình làm cho run sợ.