Trong mảnh đất Bắc Kinh này, đứng trên đỉnh cao Kim tự tháp của giới hào môn chỉ có duy nhất vài đại gia tộc. Các gia tộc này có sự liên kết chặt chẽ với nhau trong chính trị, kinh tế cùng nhiều các lĩnh vực khác. Bọn họ còn được mệnh danh là "Bốn con rồng quốc dân". Thành viên thuộc các đại gia tộc này được giới báo chí săn lùng còn khủng khiếp hơn cả các ngôi sao lưu lượng thời nay. Âu cũng là lí do mà Hoàng tộc không cho phép Thánh Âm nhảy nhót trong giới giải trí. ... Cao tầng khách sạn Désiric đẹp đến mê hồn, phảng phất như thể chạm đến tận đáy linh hồn con người. Hiệu ứng quang phổ nhân tạo chiếu lấp lánh cả một vùng trời đêm. Ngoài ban công là bể bơi ngoài trời, chỉ cần nghiêng đầu nhẹ một cái là tràng cảnh thành phố về đêm phồn hoa rực rỡ, chói lọi ánh đèn với hàng vạn các tòa nhà cao tầng đi kèm cùng biển quảng cáo 3D thu trọn vào tầm mắt. Cảm giác khi ấy, cảm giác thành công đó tựa như bản thân là bậc đế vương đang ngắm nhìn thiên hạ vậy. Riêng việc bạn bước chân vào được tầng một đã siêu cấp vinh dự lắm rồi, huống chi là đi lên cao tầng khách sạn đó chứ. Bỗng chốc tầng một Désiric xôn xao hẳn. Những vị khách đi vào sảnh chính chợt cảm thấy khó hiểu. Nhưng không cho bọn họ khó hiểu quá lâu, thì nhân viên ở đấy đã kéo người đi. Chưa đầy năm phút sau, cả khu đại sảnh rộng rãi mới đông đúc trở nên vắng tanh vắng ngắt. Trưởng quản lý của khách sạn nhanh nhẹn chạy ra, sau lưng anh ta là hai tên trợ lý. Vỗ mạnh tay vài cái, quản lý trưởng bắt đầu hô to với đám nhân viên ở dưới: "Tin gấp đây, giám đốc vừa báo với tôi là mười phút nữa Lôi đại thiếu sẽ tới đây cùng phu nhân, chuẩn bị tiếp đón." Đây là đại thần đó, đắc tội khó sống. Chỉ cần khiến ngài ấy khó chịu xíu thôi thì tên quản lý quèn như anh ta cũng sẽ mất bay bát cơm này mất. ... Khi bọn họ tới nơi thì trời đã tối sầm rồi. Ngồi trong xe bọc thép chuyên dụng và kính siêu cấp chống đạn, Thánh Âm khẽ khàng cảm thán vì độ bí ẩn của Lôi tộc. Chỉ là đưa hai vợ chồng thiếu gia nhà bọn họ đi ăn cơm với bạn thôi mà còn kèm theo cả hội vệ sĩ ẩn và dùng xe chống đạn...Mức độ này...rốt cuộc là đang làm màu hay đề phòng nguy hiểm gì đó đây. Hoá ra khoảnh khắc khi mà họ đi tuần trăng mật ở Los Angeles đấy, là tự do nhất rồi... Sau khi tài xế xe nghiêm giọng báo cáo "Đã đến nơi, thưa chỉ huy", tiểu yêu tinh còn chưa kịp load coi chỉ huy mà anh ta nói đến là ai thì gã đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng kéo cô ra khỏi xe rồi. Vĩ Kì thân ái, làm việc gì thì có thể nói một câu luôn được không? Chứ anh cứ cục súc "dư" vậy sẽ khiến lão nương muốn đấm anh đó. Đồ cục băng đáng ăn đòn. Kéo vợ ra khỏi xe, thấy trên đôi vai trần của cô ấy đã trượt mất cái áo vest nam màu đen kia. Trong đáy mắt đen đặc vô cảm của Vĩ Kì xẹt qua vài tia bất mãn bực mình, anh nghiêng người vào xe lấy áo choàng lại trên người cô: "Trời lạnh. Khoác nó vào." Nhưng Thánh Âm cực lực không thích, khó khăn lắm cô mới kiếm được chiếc váy ưng như vậy. Gã đàn ông cổ hủ này, dựa vào đâu ép bà đây mặc áo này chứ? Tí vào kia ta cởi. Kệ mẹ mi. Thấy cô gái ngoan ngoãn mặc áo theo lời mình, Vĩ Kì phi thường hài lòng. Anh vươn bàn tay to lớn ra, ôm trọn cái tay nhỏ bé mềm mềm không xương của cô ấy. Ngoài mặt thì tỏ ra "nạnh nùng" cao quý vô bờ bến song trong lòng Vĩ Kì đang âm thầm nhảy nhót. Trời ạ, sao tay em ấy có thể sờ dễ nghiện vậy chứ? Thế là anh ta càng túm Thánh Âm chặt hơn, cùng sóng vai cô bước vô cửa khách sạn. Đèn chùm pha lê treo cao chiếu ánh sáng màu cam nhạt khắp đại sảnh, không khí ấm áp khôn xiết. Thánh Âm còn chưa kịp ngắm coi trên những bức tường treo tranh gì thì đã bị hàng người dài đứng trước mặt làm cho đầu váng mắt hoa. Hình ảnh đoàn người xếp hàng như thể đang cung nghênh Tổng thống thế này...sao quen thế chứ? Hình như hôm về sân bay nó cũng "dư lày" thì phải? Đoàn người đứng đó thì đứng đó, còn việc đi tiếp hay không thì tùy theo bọn họ. Vĩ Kì đến cả một ánh mắt cũng không buồn liếc theo bọn họ, trực tiếp kéo Thánh Âm vào thang máy đi lên tầng. Anh chàng quản lý trưởng trông người đã đi rồi, khẽ lau mồ hôi trên trán. Dường như Lôi thiếu đang rất vội vã đi, may là ban nãy anh ta không nhiệt tình quá đà. Chạy ra chắn đường người ta. Thang máy làm bằng thủy kính, bắt đầu từ tầng thứ mười là sẽ được ngắm bao quát toàn cảnh bên ngoài. Tay vẫn bị gã đàn ông đứng cạnh bên nắm chặt, cơ mà Thánh Âm cũng không muốn bắt chuyện trước. Vĩ Kì thì hay rồi, trong trường hợp này đừng mong anh ta mở miệng. Nên cả hai người chỉ im lặng chờ đến tầng. Không khí xung quanh họ ngược lại không hề mất tự nhiên mà vẫn rất hài hoà. Một sự hài hòa tới kì dị.