Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 80

Lãnh Duệ đem thi thể Đường Quả đặt trong quan tài thủy tinh, chính bản thân hắn cũng nằm trong đó suốt ba ngày. Có lẽ trong thâm tâm Lãnh Duệ vẫn mong một ngày cô ấy sẽ sống lại.

Thấy sự đau đớn quỵ luỵ của Lãnh Duệ, Trần Việt Sinh cũng không ngăn cản được, cũng không thể trách cứ kẻ si tình, đành phải nâng từng bước nặng nề rời đi.

Mãi đến ngày thứ ba, Lãnh Tử Việt cũng không được bước vào bên trong nơi an nghỉ của Đường Quả. Điều mà người bạn thân cũ của Đường Quả như hắn làm được cũng chỉ như bao người hâm mộ khác. Thậm chí còn không được chứng kiến lễ truy niệm của cô ấy.

Những fan hâm mộ cũng vậy, họ chỉ có thể chứng kiến từ đằng xa, yên lặng mà gạt đi những dòng lệ tuôn rơi vì thương tiếc.

Ai ngờ buổi biểu diễn long trọng như vậy lại là buổi biểu diễn cuối cùng.

Mỗi khi nhớ lại về hình ảnh Đường Quả, nghe lại những bài hát mà cô từng sáng tác, fan đều nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt. Bọn họ rất nhớ cô ấy, nhớ sự trong sáng thanh thuần, nhớ đến một thiên sứ nhỏ bé luôn chuyên chú làm nhạc.

Đường Quả luôn hoàn mỹ như vậy. Cô ấy sẽ mãi là thiên sứ trong lòng người xem. Sự ra đi chóng vánh của cô khiến tất cả đều bất ngờ. Một người tài năng nhưng mệnh nhỏ... Chưa kể ngày cô ấy từ giã cõi đời lại chính là sinh nhật của cô.

Lúc trước các bảo bảo còn giành cho thiên sứ của họ những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc cô một ngày sinh nhật vui vẻ. Thật không ngờ ngày vui của cô gái nhỏ cũng là ngày cô ấy ra đi mãi mãi.

Tâm trạng của lòng người bi thương, không khí tang tóc dường như cũng ảnh hưởng đến thời tiết. Suốt ba ngày sau cái chết của Đường Quả, bầu trời đen sầm lại, ngập tràn sương mù. Những cơn mưa tầm tã mãi không ngơi đem lại đến buồn thảm, ngao ngán trong lòng người. Xem ra ông trời cũng tiếc thương cho một tài năng trẻ tuổi.

"Ba, người mau xuất hiện đi."

Lãnh Tử Việt mím môi, nhìn bên trong quan tài thủy tinh đi. Nhìn cô gái vẻ mặt dịu dàng, yên bình như đang chìm vào một giấc ngủ dài. Nội tâm của nam chính căng thẳng không chịu được. Nếu sớm biết chỉ vì một câu nói của hắn lại tạo nên nhiều tiếc nuối đến vậy. Có chết hắn cũng nhất định không nói câu kia ra.

Hiện tại, một chút khoái cảm trả thù cũng không còn. Hắn thật hối hận. Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu những cơn mưa của thành phố có thể rửa trôi những suy nghĩ ngu ngốc của hắn... Nhất định, nhất định hắn sẽ quay trở về ngày đó, sẽ không vì bất cứ người con gái nào mà thay lòng đổi dạ, sẽ gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của Đường Quả, không bao giờ buông lơi.

Hơn nữa, hắn nhất định phải nói với em ấy, phải hôn lên vầng trái nhỏ: "Tiểu Quả, quãng đời còn lại chúng ta cùng nhau bước hết."

Nhưng, ở cái thế giới này, không có thứ mang tên thuốc hối hận.

"Thật xin lỗi, Tiểu Quả."

Lãnh Tử Việt lấy tay che kín khuôn mặt, thấp giọng khóc rống.

"Kỳ thật, con cùng Tiểu Quả có mối quan hệ bạn bè vô cùng trong sáng. Đúng vậy, chúng con chưa từng phát sinh chuyện gì, dù là người yêu cũ cũng chưa từng..."

Sắc mặt Lãnh Duệ rốt cuộc cũng thể hiện chút biểu tình, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Lãnh Tử Việt.

Lần đầu tiên, Lãnh Tử Việt dám nhìn thẳng vào mắt Lãnh Duệ.

"Thật sự không có chuyện gì hết, là do con bịa đặt. Tất cả đều do con ghen ghét với ba, không muốn cho ba và cô ấy đến với nhau."

Đúng lúc này, Lục Kỳ cũng tìm đến. Không ngờ được giây phút cô ta vừa bước vào thiên đường, lại chính là lúc nữ chính bị mấy lời nói của người chồng quăng xuống địa ngục. Nghe được tất cả, cô ta chỉ biết ngẩn người.

"Lãnh Tử Việt??"

Lãnh Tử Việt có chút hoảng loạn, nhìn Lục Kỳ đi tới. Hiện tại hắn không biết làm sao cho phải.

Trông thấy một màn như vậy, Lãnh Duệ cười khẩy một tiếng. Thật cẩn thận vuốt ve gò má của Đường. Sau đó hắn vẫy vẫy tay, ngay lập tức cả Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ bị thuộc hạ ghì chặt xuống dưới sàn.

Lãnh Duệ bật lửa hút thuốc. Đây là một thứ đã lâu rồi hắn không chạm đến. Gương mặt vẫn như cũ lạnh lùng. Bề ngoài hắn vẫn là người đàn ông khiến bao kẻ cung kính ngưỡng mộ. Nhưng chỉ có mình hắn biết, hiện tại hắn đã không còn gì cả. Không còn trái tim.

Tiện tay ném một phần văn kiện vào mặt Lãnh Tử Việt. Ngơ ngác mở phần tài liệu ra, cả người hắn cứng đờ, không tin được nhìn về phía Lục Kỳ.

Bên trong, từng trang từng trang đều cẩn thận ghi chép lại hoạt động của Lục Kỳ những năm gần đây. Cô ta luôn ngấm ngầm tìm cách hãm hại Đường Quả. Tuy đều thất bại, nhưng khi nhìn cái danh sách dài này đi, dễ dàng thấy sự hiểm độc của cô ta. Mỗi lần thất bại đều là bài học để những hành động về sau ngày cay nghiệt hơn. Và tất cả chúng đều là sự thật.

"Lục Kỳ, chúng ta ly hôn đi."

Lãnh Tử Việt lạnh lùng nói ra mấy chữ.

Lục Kỳ trừng lớn đôi mắt. Không tin vào tai mình, cô ta vùng vằng thoát khỏi đám bảo tiêu, cố nắm lấy thứ tài liệu chồng quăng đến trước mặt mình. Đọc từng trang, cô ta vẫn như cũ cố giải thích.

"Tử Việt em chẳng qua là quá yêu anh. Đúng vậy, em sợ cô ấy sẽ mang anh đi. Em sợ anh sẽ bỏ em... Em biết sai rồi mà... Không phải em chưa bao giờ thành công sao. Em xin anh..."

"Đủ rồi!!"

Lãnh Duệ đã hút xong điếu thuốc. Trên mặt hắn hiện lên bộ dạng bất cần, tỏ ra chẳng còn chuyện gì khiến hắn để tâm. Khinh bỉ nhìn hai người đang quỳ dưới chân mình.

Đột nhiên, Lãnh Duệ nở một nụ cười quỷ dị.

"Không phải cô ấy đã nói qua. Cô ấy muốn hai người sống với nhau thật hạnh phúc, sống đến đầu bạc răng long, sao có thể muốn ly hôn là ly hôn?"

Một câu, đã phán quyết số mệnh của Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ. Bọn họ sẽ không bao giờ tách ra. Ngay sau đó, cả hai bị đày một ngôi nhà trên một hòn đảo nhỏ biệt lập. Tận hưởng thế giới nguyên thuỷ cùng tình yêu mặn nồng, chỉ có hai người sống với nhau.

Sau này, trước áp lực của cuộc sống Lục Kỳ đã phát điên. Cô ta thừa dịp Lãnh Tử Việt không chú ý, đem hắn cưỡng hiếp, sau đó còn sinh ra một hài tử.

Còn Lãnh Tử Việt, cả đời hắn sống trong sự day dứt, dằn vặt cùng thống khổ trước những hành động trong quá khứ của mình.

Về Lãnh Duệ, cuộc sống của hắn cũng không khá khẩm hơn. Mỗi ngày, hắn đều về nhà cũ của Lãnh gia để ngủ. Đáng tiếc, phòng ngủ với những chiếc đêm xa hoa đã không còn. Thay vào đó là hai quan tài thuỷ tinh nằm kế bên nhau.

Một bên là quan tài thuỷ tinh của Đường Quả. Còn lại là quan tài của Lãnh Duệ. Đúng vậy, hắn cũng bị ép đến điên rồi. Mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ sẽ dịu dàng đặt một nụ hôn qua lớp kính dày, nói chúc ngủ ngon đến Đường Quả. Mỗi sáng thức dậy cũng không quên nói tiếng chào buổi sáng.

Dù ở nơi đâu hắn cũng không thể nào ngủ yên. Hắn chỉ có thể nằm trong quan tài, mặt đối mặt với Đường Quả. Bên tai là máy phát nhạc mà cô tặng, nghe những bài ca do Đường Quả hát thì hắn mới có thể từ từ đi vào giấc ngủ.

Một ngày trôi qua như mười năm tra tấn. Mấy năm sau, gương mặt Lãnh Duệ bị tàn phá đến mức già nua, kiệt quệ.

Một ngày nọ, Lãnh Duệ không đi tới công ty. Bất đắc dĩ nhân viên phải đi tới biệt thự họ Lãnh để tìm. Ai ngờ bước lên phòng ngủ thấy ngài Lãnh đang nở nụ cười mãn nguyện nằm trong quan tài. Xung quanh là những món đồ suốt mấy năm qua Đường Quả mua cho hắn.

...

Lúc này, Đường Quả đang ngâm mình trong Thiên tuyền của trạm trung chuyển. Đúng vậy, mỗi khi kết thúc một thế giới, cô sẽ lại được đưa về đây.

Thoát ly khỏi thế giới kia xong, cô cũng lười biếng không muốn quay đầu lại xem chuyện gì xảy đến. Tóm lại, chỉ cần mấy người trong thế giới đó tiếp tục sống trong đau đớn dằn vặt, cô lại càng cao hứng.

Hệ thống thanh âm run rẩy:【 Ký chủ, thế giới kia lại băng rồi. 】

———— Ngoài Lề ————

Xin lỗi các bạn vì đăng chương chậm hẳn 1 tuần so với lời hứa. Cơ mà tuần trước tớ bị ngộ độc thực phẩm phải vào viện mấy hôm. Xuất viện cũng được 2 ngày rồi cơ mà đầu vẫn hơi choáng choáng. Nghe kì lạ thật, suốt ngày nhắc nhở các bạn vậy mà tớ lại yếu hơn cả mọi người. _

Thôi thì chúng ta có chương mới rồi đây. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.