Mau Xuyên Nữ Vương: Nam Thần, Cầu Hắc Hóa!

Chương 10: Tổng tài phúc hắc đừng loạn liêu (9)

Editor: Lãnh Sam

Ngôn Linh, "......" Còn rất đáng tin cậy?

Hệ thống trừ bỏ có điểm tra, bị thiểu năng trí tuệ, cộng thêm ngu xuẩn, tựa hồ tạm thời còn không có cái khuyết điểm nào khác.

Cô đây là đang công kích bản hệ thống, căn cứ vào quy định bảo hộ hệ thống, ta có quyền che chắn ký chủ hai giờ!

Ngôn Linh liên tục khiếp sợ.

Cô thử thăm dò gọi một tiếng, " Hệ thống? "

Ngài gọi hệ thống hiện tại không phục vụ, thỉnh lúc sau gọi lại.

" Tra thống? "

.......

" Nhị ngốc tử? "

.......

Xem ra thật sự không còn nữa, "........" Còn có thể chơi như vậy?

Liệu có hay không quy định bảo hộ ký chủ?  Ngôn Linh nghiêm túc lâm vào suy tư.

Bên kia.

Chủ quản mang theo nhân lực công ty, ngay ngắn trật tự hướng đại sảnh đi đến.

Không nghĩ tới, boss của công ty nháy mắt lại thay đổi người.

Hơn nữa tân boss mới vừa tiền nhiệm liền tới thị sát công tác? Thật là làm người chấn kinh rồi, đều nói các tân quan ba đốm lửa, cũng không biết tân boss tính tình như thế nào.

Xem trận thế này, tổng cảm thấy thật là khéo.

Trong lúc suy tư, bước chân nhanh hơn, đột nhiên ở chỗ ngoặt đụng phải một nhân viên công tác.

Chủ quản đang định phát hỏa, nhìn thấy là trước đài nhân viên công tác.

Trước đài vẻ mặt trắng bệch chỉ vào phương hướng đại sảnh, "Cô, cô ta....... "

" Có phải tân boss tới hay không? "

"......." Trước đài bỗng nhiên mộng bức.

"Đi! Đi nhanh lên! " Chủ quản hướng phía sau nhân lực nói, trực tiếp xem nhẹ cô ta ở một bên.

Nhìn một đám người rời đi, trước đài nhân viên công tác, "......." Cái gì xảy ra?  Đại sảnh có quỷ nha! Cái gì tân boss?

Chủ quản mang theo người tới đại sảnh, nhanh chóng chia thành ba đội tám người, trong đó hai đám người xếp thành hai hàng thẳng phân biệt đứng ở cửa, đội còn lại không biết từ chỗ nào tìm tới một cái thảm đỏ, từ bậc thang cửa của công ty trải đến đại sảnh.

Bị quên mất trong một góc Ngôn Linh, "........" Mặt lạnh nhạt!

Boss của các người ở chỗ này! Không ai phát hiện sao?

Tốt đi, không ai phát hiện cô.

Ngôn Linh ở cách đó không xa, trầm mặc nhìn nhóm người bận việc qua lại.

Trải thảm đỏ, treo dải lụa rực rỡ, rải hoa hồng.

Không biết, còn tưởng công ty có người kết hôn.

Ước chừng qua mười phút.

Chủ quản đứng ở cửa thường thường hướng ra bên ngoài nhìn xung quanh, này tân boss sao còn chưa tới?

Chẳng lẽ cố ý để bọn họ chờ?

Lại đợi vài phút.

Có người nhắc nhở chủ quản, có muốn gọi điện thoại hỏi một chút hay không?

Vẫn là nói, sếp mới đối với họ có cái gì không hài lòng?

Chủ quản cân nhắc trong chốc lát, " Nói có lý ".

Hắn móc di động ra tính gọi điện thoại.

Vừa lúc, nhìn thấy Ngôn Linh hướng hắn đi tới.

Ngôn Linh nện bước trầm ổn, còn chưa đi đến trước mặt chủ quản, hắn cảm thấy cô có chút quen mắt, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hướng về phía cô rống lên một tiếng, " Cô ở bộ phận nào?  Vì sao không mặc quần áo lao động? Cô bị khai trừ rồi! "

Tiếng nói vừa dứt, lập tức có người gọi bảo an.

Muốn đem cô mang ra ngoài.

Ngôn Linh trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, tinh mắt khinh phiêu phiêu dừng ở trên người bọn họ, " Như thế nào? Không ai biết tôi sao? Truyền thông các người, sáng nay vừa mới công bố bốn phía tuyên dương tôi phơi thay hoang dã. "

Chủ quản còn chưa mở điện thoại, bị một câu nói này của cô phiêu phiêu cùng lạnh lẽo, sợ tới mức cả người run lên, di động 'bang' một tiếng rớt ở trên mặt đất, màn hình chia năm xẻ bảy.

" Cô là Hứa Ngôn Linh! " Không biết là ai trong đám người hô một tiếng.

Mọi người ở đây vừa phản ứng kịp, tiếng thét chói tai cùng hỗn tiếng bước chân, loạn thành một đoàn, mọi người sôi nổi lùi về phía sau cùng cô kéo ra khoảng cách, run bần bật.