Editor☘️: Lãnh Sam.
Ngôn - ngoan ngoãn - Linh vào thời điểm thi, bỗng dưng không rõ phát hiện, hệ thống phát tới một cái nhắc nhở. [ Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của Phong Lâm hiện tại là 90, giá trị hắc hóa 70.] Hả? Độ hảo cảm lại tăng? Hệ thống thuận thế bắt đầu thổi phồng ký chủ nhà mình. [ Thân ái ơi, tuyệt vời quá đi! Cô là ký chủ giỏi nhất mà ta từng thấy đó!] Ngôn Linh không có cảm xúc gì quá lớn, " Tôi đang thi." Hệ thống đang chuẩn bị chút mừng một chút, [......] Thi cử? Là một cái siêu tốt hệ thống luôn nghiêm túc phụ trách công việc, nó cảm thấy đây là thời điểm tuyệt đối không thể quấy rầy ký chủ. Ừm! Nó đi nghĩ lại! Hệ thống vô cùng ngoan ngoãn lui về, để lại Ngôn Linh một người tiếp tục đối mặt làm bài thi. Đề này đối với cô mà nói, thật ra không có gì khó khăn. Từ sau khi Phong Lâm giúp cô học bù, đầu óc cô giống như được ấn chốt khai thông vậy. Mặc kệ bất luận kiến thức gì, cô cơ hồ đều có thể học một suy ra ba. Ngôn Linh nghĩ: Đây đại khái gọi là thiên tài đi. Không cẩn thận một chút, liền muốn đi lên đỉnh cao nhân sinh, ai! Kỳ thật, cô chỉ là muốn mảnh nhỏ ký ức. Vừa bước ra khỏi trường sau khi thi xong, Ngôn Linh phát hiện, Phong Lâm còn ở bên ngoài đợi cô. Dưới những tia sáng mặt trời rực rỡ, thiếu niên dáng người thon dài, cả người tràn đầy ấm áp cùng soái khí, tùy ý đứng ở nơi đó, liền có thể hấp dẫn ánh mắt vô số người. Thiếu niên tựa hồ nhìn thấy cô, hướng về phía cô hơi hơi mỉm cười. Hình dáng thanh lãnh, ánh ánh sáng nhạt, nụ cười kia, giống như tỏa nắng vậy. Trong đầu của cô chỉ còn lại có ba chữ: Tiểu yêu tinh, quá câu nhân! [......] Ngôn Linh bước đi vững vàng, sắc mặt trấn tĩnh đi về phía hắn. Ánh mắt lại sắc bén dị thường. Không được câu nhân!!! Nhưng mà, Phong Lâm giống như là không phát hiện ra sự sắc bén trong ánh mắt cô. Bộ dáng ôn hòa mang theo ý cười kia, trực tiếp chọc đến mấy nữ sinh xung quanh thất thanh thét chói tai. Mẹ ơi, giáo thảo quá soái! Soái đến muốn gục ngã luôn rồi! Ngôn Linh hừ lạnh một tiếng, quanh thân tăng thêm vài phần lạnh lẽo. Lại soái cũng là của tôi! Của tôi! Ai cũng đều đừng hòng đoạt đi. Vì công khai biểu hiện chủ quyền của mình, cô đi đến bên người Phong Lâm, một phen nắm lấy cổ tay hắn, lôi kéo hắn quay đầu liền đi. Tức giận a, quả nhiên hẳn là đem hắn ném ở trong nhà. Không nên mang hắn ra ngoài. Nhìn một cái xem, nhân khí tốt bao nhiêu? Về sau trừ bỏ đi học, không được cho hắn ra ngoài tùy tiện câu nhân. Bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa, mang theo vài phần ý cười, " Làm sao vậy? Liền đi thế này? Không đợi Lục Mao bọn họ sao? Ngôn Linh nghiêng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, " Hừ, lại chờ đợi, không biết lại còn xuất hiện bao nhiêu hoa đào!" Cô mới sẽ không đem hắn tiếp tục đặt ở chỗ đó! Các em gái lớp mười thật là không có rụt rè giống các chị gái lớp mười hai. Nhóm tiểu tỷ tỷ lớp mười hai nhìn thấy Phong Lâm, liền sẽ không làm ra loại sự tình như thất thanh hét chói tai này, các cô ấy chỉ biết trộm nhìn! Trộm! Trộm!! Là trộm nhìn đó!!! Ngôn Linh càng nghĩ càng không vui, cô tại sao lúc trước không chú ý tới hoa đào bên cạnh hắn vậy? Liền tính xuất hiện một đóa cô liền véo một đóa, thì cô cũng véo mãi không xong...... Phong Lâm tâm trạng cực tốt nhìn biểu tình buồn bực kia của Ngôn Linh, hận không thể ngay lập tức đem người ôm vào trong lòng ngực hung hăng hôn một cái. Rốt cuộc cũng biết ăn dấm chua rồi. Lòng hắn rất được an ủi. Vì phòng ngừa lửa giấm này đốt đến trên người mình, Phong Lâm đúng lúc ở bên tai cô nói nhỏ, " Ba ngàn con sông, anh chỉ cần em." Bước chân Ngôn Linh bỗng dừng lại, trong đầu phát ra từng trận tiếng vang. "......" Trước khi liêu nhân, có thể chào hỏi trước một cái sao? Đột nhiên bị liêu không kịp dự phòng. Lại cứ, Phong Lâm còn tiếp tục bổ sung, " Em nếu để ý những bông hoa đào đó, cũng có thể giống anh, bất động thanh sắc diệt hết tình địch, chém rớt hoa đào." ______ Ai ai ai, editor thân yêu của các tiểu khả ái đây!Cầu vote, comment, cầu follow aaa~~~ Động lực, động lực, động lực!!! 😘😘😘Mọi người có ai xem my hero academia hem... Ôi, mình u mê mấy bạn nam đáng iu trong anime này quá điii,≧﹏≦