Editor: Lãnh Sam.
Cô suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu. " Đã quên nói cho anh, tôi tên Hứa Ngôn Linh, nếu tương lai anh muốn báo thù, ngàn vạn lần đừng nhận sai người!" Ngữ khí bừa bãi đến cực điểm, trực tiếp khiến Sở Sâm tức giận đến khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt xanh mét. Màu đỏ chói mắt, làm Ngôn Linh vừa lòng cong cong môi. Như thế này mới đúng! Chợt. Cô móc điện thoại ra gọi. Kêu người tới thu thập một chút tàn cuộc, động tác bình tĩnh thong dong, đâu vào đấy. Sở Sâm trơ mắt nhìn Ngôn Linh ngồi vào trong xe của Phong Lâm. Hứa Ngôn Linh! Hứa Ngôn Linh! Hắn dưới đáy lòng mặc niệm hai lần. Đột nhiên nghĩ tới cái gì. Hứa Ngôn Linh, đây chẳng phải là tên của boss tân nhiệm Thời Thượng truyền thông sao? Hóa ra là cô? Có rất nhiều nghi vấn đảo quanh trong đầu hắn. Ví dụ như, cô cùng Phong Lâm có quan hệ gì? Lại như, cô vì cái gì muốn cố ý nhằm vào hắn? Bối cảnh thân thế của cô, rốt cuộc là cường đại đến mức nào? ...... Mấy vấn đề này, tựa như một đoàn sợi len, càng nghĩ càng loạn, làm sao cũng không tìm thấy đầu sợi. Phong Lâm ngồi ở ghế điều khiển, khởi động xe. Đem Sở Sâm ném lại phía sau. Nhìn vào kính chiếu hậu, thấy hình ảnh của người chán ghét càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất không thấy, lúc này hắn mới hoàn hồn. " Cô muốn đi đâu?" Phong Lâm hỏi. Giúp hắn một việc lớn như vậy, hắn dù sao cũng phải đưa cô đi một đoạn đường. Thuận tiện còn phải thật tốt nói một tiếng cảm ơn. Ngôn Linh quay đầu đi, cười như không cười nhìn hắn, " Thời Thượng truyền thông." Khí thế trên người thật ra đã thu liễm vài phần. Cả người lộ ra thanh quý cao nhã. " Được, tôi liền đưa cô qua, chuyện ngày hôm nay, cảm ơn cô." Tiếng nói vừa dứt, Ngôn Linh nhìn thấy độ hảo cảm kia từ số 1 biến thành 4, 5, 6, 7. Tăng đến con số 7, liền không biến hóa nữa. Giúp hắn một việc lớn như vậy, lại chỉ có 7 độ hảo cảm. Ngôn Linh thu ý cười, đúng lý hợp tình cùng hắn thanh toán về vấn đề bồi thường xe. " Anh biết chiếc xe kia bao nhiêu tiền sao? Anh xác định một câu cảm ơn là có thể tống tôi đi?" Ta dễ lừa gạt như vậy sao? Phong Lâm nghe vậy, nhanh chóng tắp xe vào bên đường. Hắn xoay người, cùng Ngôn Linh đối mặt giao lưu. " Tôi đây nói hai câu cảm ơn? Nếu vẫn không được, ba câu? Bốn câu?" Con ngươi kia lóe lên tia bỡn cợt, sau đó nhanh chóng biến mất. Ngôn Linh bị chọc cười, hắn cho rằng câu cảm ơn của mình thật đáng giá sao? Độ hảo cảm đều không thay đổi, cô yêu cầu hắn nói lời cảm ơn sao? Không cần. " Tôi không cần miệng anh nói cảm ơn, tôi yêu cầu cảm ơn một cách thật lòng, hiểu ý của tôi không?" Phong Lâm sờ sờ cằm như suy tư điều gì. Cúi đầu có chút khó xử. " Phong gia không giống như lúc trước, tôi hiện tại không có gì dư thừa, trừ bỏ bản thân mình ra, chỉ còn có chiếc xe này, cái này cũng không phải là loại xe tốt, chính là chiếc phá xe, nếu không......" Thanh âm hắn không cao, lại phá lệ dễ nghe. Ngôn Linh đang đắm chìm trong mỹ diệu thanh âm, đột nhiên chớp chớp mắt, nhanh chóng lên tiếng đánh gãy lời nói tiếp theo của hắn, " Tôi không cần anh phá xe!" Phong Lâm," ......" Cô lại nghĩ đến điều gì rồi? Ý nghĩ rất kỳ quái. Hắn bật cười nói, " Tôi không phải có ý này, ý của tôi là, nếu không tôi đem chính mình bồi thường cho cô đi!" "......" Ngôn Linh trầm mặc. Cô cố gắng duy trì vẻ đạm nhiên trên gương mặt xinh đẹp, nhìn chằm chằm 7 độ hảo cảm. Không chút do dự cự tuyệt hắn, " Không cần." Độ hảo cảm thấp như vậy, còn sẽ đem chính hắn bồi thường cho cô? Cô không tin! Giây tiếp theo. Ngôn Linh nhìn thấy độ hảo cảm tạch tạch tạch một đường hạ xuống, còn 0. " ......"