Mau Xuyên Nữ Vương: Nam Thần, Cầu Hắc Hóa!

Chương 46: Tổng tài phúc hắc đừng loạn liêu (45)

Editor: Lãnh Sam.

()...,

Cửa phòng bị mở ra.

Đập ngay vào mắt chính là gương mặt cực soái của Phong Lâm.

Chỉ là...... Thoạt nhìn tựa hồ có chút mỏi mệt?

Ngôn Linh thần sắc vi diệu nhìn hắn.

" Anh có cần nghỉ ngơi một chút không?"

Thân mình Phong Lâm run rẩy, tiến lên phía trước một bước, duỗi tay đóng lại cửa phòng.

Cơ thể chậm rãi hướng lên trước, đem đầu chôn ở cổ Ngôn Linh.

" Mệt mỏi quá."

Thanh âm của hắn tràn ngập mỏi mệt.

Đôi tay Ngôn Linh mới vừa vươn ra tức khắc cứng lại ở giữa không trung, không nhẫn tâm đem hắn đẩy ra.

Tùy ý Phong Lâm ôm cô chiếm tiện nghi.

Đại khái mấy ngày nay xử lý vụ việc của Sở Sâm, xác thật rất vất vả.

Cô nghĩ nghĩ, khó có được lúc thanh âm bình tĩnh ôn hòa, " Kia, vậy anh phải nghỉ ngơi thật tốt."

Vừa dứt lời.

Đôi tay hữu lực của Phong Lâm đột nhiên ôm lấy cô.

Bước chân chậm rãi lui về phía sau, Ngôn Linh theo bản năng phối hợp với đông tác của hắn.

Lui lui.

Phong Lâm quay người lại đem cô đè ở trên sô pha mềm mại.

Ngôn Linh vừa định nói chuyện, Phong Lâm lại giành trước một bước, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: " Anh bây giờ liền nghỉ ngơi một lát, được không?"

Thanh âm của hắn hoảng hốt mang theo khẩn cầu.

Ngôn Linh lập tức đem những lời muốn nói ra tất cả nuốt trở vào.

"......" Vậy thì nghỉ ngơi một lát đi.

Đáng thương như vậy.

Không có cô bên cạnh, đại khái quả thực thảm.

Phong Lâm ôm cô, bàn tay to dần dần có chút không thành thật.

Chậm rãi chuyển qua bên eo cô, đem cô ôm càng chặt.

Đầu rốt cuộc cũng từ cổ cô ngẩng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt kia.

Đôi mắt đen nhánh, đột nhiên nhiễm ưu thương.

" Em, có phải không thích anh hay không?"

Biểu tình kia, rất giống cái tiểu đáng thương bị vứt bỏ.

Ngôn Linh ngẩng ra, đáy mắt hiện lên kinh ngạc cùng khó hiểu.

Lời này, cô có chút nghe không hiểu.

Có phải không thích hắn hay không?

Vấn đề này, chẳng lẽ là dựa trên cơ sở trước kia cô đã thích hắn sao?

Chính là, trước kia cô cũng không thích hắn nha!

Trước nay đều không thích.

Ừm......

Ngôn Linh nhìn nhìn độ hảo cảm trên mặt Phong Lâm, tổng cảm thấy nếu cô đem câu này nói ra, độ hảo cảm kia có thể rớt đến phạm vi mà cô hoàn toàn không thể thừa nhận.

Nga, cô vẫn là nên bảo trì trầm mặc đi.

Tạm thời không trả lời hắn.

Như vậy, cũng không tính lừa gạt.

Thấy Ngôn Linh không hé răng, hơi thở quanh thân Phong Lâm càng thêm ảm đạm.

Hắn tựa hồ có chút không biết làm sao.

Ý đồ ra tiếng cứu lại.

" Xin lỗi, anh không nên hỏi vấn đề này, rõ ràng nhiều ngày như vậy, em không liên hệ với anh, đã chứng minh hết thảy, nhưng anh vẫn còn chưa từ bỏ ý định, là anh cho em thêm phiền toái, về sau anh sẽ không xuất hiện trước mặt của em nữa, sẽ không lại quấy rầy em......"

Hắn từng câu từng chữ nói ra, cả người tràn ngập đau thương.

Tâm của Ngôn Linh bỗng nhiên bị hung hăng đau đớn.

Có thứ gì nhanh chóng hiện lên, rồi lại không thể bắt lấy.

Bỗng chốc trong đầu dư lại một tin tức mấu chốt khác, a, hắn nói về sao sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa?

Không không không, không được.

Độ hảo cảm kia của cô phải làm sao bây giờ?

Hắn cần thiết phải quấy rầy cô!

Liền ở lúc Phong Lâm suy sút từ trên người cô rời đi.

Ngôn Linh đột nhiên ra tay khoanh cổ hắn lại, đem người đột nhiên kéo về, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, " Không được! Anh cần thiết xuất hiện trước mặt em!"

Ánh mắt Phong Lâm tràn đầy vui sướng, đôi tay một lần nữa quay lại eo cô, ánh mắt sáng quắc nhìn Ngôn Linh.

" Đó chính là nói, anh xuất hiện không có mang cho em phiền toái?"

" Ừm." Hắn xuất hiện có thể cho cô được đến mảnh nhỏ ký ức, đây là chuyện tốt.

" Vậy em hy vọng về sau anh tiếp tục xuất hiện trước mặt em,thường xuyên quấy rầy em?"

" Đúng vậy." Không xuất hiện trước mặt cô, cô xoát độ hảo cảm như thế nào? Giống ngốc hay không?

" Đó có phải hay không chứng minh, em kỳ thật cũng thực thích anh?"

" Hả......?"

Từ từ, giống như có cái gì không đúng.