Mau Xuyên Nữ Vương: Nam Thần, Cầu Hắc Hóa!

Chương 97: Giáo thảo thực liêu thực bá đạo (31)

Editor☘️: Lãnh Sam.

()...,

" Nha, đây là tới anh hùng cứu mỹ nhân?"

Mấy người kia cười cười trào phúng, " Biết bọn tao là ai sao? Đây là địa bàn của Hùng lão đại tao!"

Nghe tiếng, Lục Mao bật cười.

" Còn Hùng lão đại? Mày sao không nói Hùng lão nhị đâu?"

Mấy người kia, "....."

" Đánh cho tao!" Dám vũ nhục bản lão đại , đánh chết!

Ánh mắt Lục Mao lạnh lùng, đem tiểu muội muội đẩy đến bên người mấy tiểu đệ kia, ý nói bọn họ bảo hộ người cho tốt, vén tay áo lên liền bắt đầu đi về phía trước.

Khí thế kia, thật sự rất ngầu!

Hình tượng uy mãnh cao lớn như vậy lưu vào trong mắt tiểu muội muội.

Nhưng mà, soái không quá ba giây.

Giây thứ tư.

Lục Mao bị đối phương dùng một chân gạt ngã trên mặt đất, hắn ngẩn người, chợt kêu thảm hô to, " Lão đại cứu mạng!"

Ngao ngao ngao, hắn cũng có lão đại!

Mấy người kia, "...... Lão đại của mày ở đâu đâu?"

" Mày vô dụng như vậy, lão đại của mày có thể lợi hại tới đâu?"

" Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, kêu một tiếng ông nội, bọn tao còn có thể suy xét thả mày!"

"......"

Lục Mao phẫn nộ từ trên mặt đất bò lên, bộ dáng có chút hoảng, mấy tiểu đệ phía sau cuống quít dìu hắn, " Lục ca? Anh không sao chứ?"

" Lão đại đâu?" Lục Mao hỏi hắn.

Loại thời điểm này, nói cái gì cũng vô nghĩa, đem lão đại thả ra a!

" Vừa nãy còn ở phía bên kia, chỉ chớp mắt, đã không thấy tăm hơi......"

" Ngọa tào? Cậu lặp lại lần nữa?" Đồng tử Lục Mao co chặt, vẻ mặt khẩn trương.

Lão đại không có ở đây, hắn sợ là mình phải bị đánh chết.

Nghe được hai người đối thoại, đối phương cười không khép miệng được, " Nga, hóa ra lão đại của tụi mày không thấy đâu a! Xem ra, lão đại tụi bây còn tính có chút đầu óc, biết đánh không lại, sợ tới mức trực tiếp ném xuống tụi bây chạy!"

Ha ha ha ~ các anh em, giáo huấn thật tốt tụi nó một chút cho tao, làm cho bọn nó biết, cái gì là trứng chọi với đá, còn muốn học người khác anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không nhìn một cái chính mình nặng mấy cân mấy lượng! A ____"

Nam nhân nói chuyện phịch một tiếng quỳ xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mọi người đột nhiên không kịp dự phòng nhìn thấy một màn như vậy.

Lục Mao liếc mắt một cái liền nhìn thấy lão đại nhà hắn, vạt áo theo gió tung bay đang đứng ở chỗ đó.

Khí chất xuất trần, thanh lãnh cao quý.

Sườn mặt tinh tế, lộ ra một mạt đường cong lạnh lẽo.

Sắc mặ Ngôn Linh thanh lãnh, nhìn thoáng qua nam nhân trên mặt đất, " Mày cảm thấy bản thân nặng mấy cân mấy lượng đâu?"

Nam nhân vẻ mặt tức giận mắt trừng cô.

" Mày mẹ nó đánh lén! Có bản lĩnh lại đánh lần nữa!"

Vừa mới hắn không có chút phòng bị nào.

Hừ, không tính toán gì hết! Bằng không hắn sẽ không bại bởi một thiếu nữ nhỏ tuổi!

" Nga____" Ngôn Linh kéo dài thanh âm, " Đánh lại một lần cũng có thể, chẳng qua sau khi các ngươi thua, nhìn thấy tao, phải hô lớn ba tiếng: Cô nãi nãi ta sai rồi, sau đó đi đường vòng! Hiểu không?"

" Được! Có cái gì không dám đánh, nhưng là, nếu mày thua, mày......"

" Tao không có khả năng thua, nếu tao thua, tùy tụi mày thế nào!"

" Tốt!" Trên mặt nam nhân lộ ra một mạt châm chọc.

Cẩn thận thật ra là một chuyện tốt, đáng tiếc, tự tin qua đầu, đó chính là tự phụ!

Hắn vén tay áo, lại hoạt động gân cốt một chút.

Ngôn Linh nhìn về phía hắn liếc mắt một cái, lạnh lùng nói, " Quá chậm, tất cả tụi mày cùng lên đi!" Đánh hết với một đám, thì khi nào mới xong?

" Giỏi, lão tử không đem mày thu thập đến nghe lời, tao liền.......A ___"

Thiếu nữ ra tay lưu loát, một quyền đem người đánh ngã xuống đất, đồng thời, mấy người phía sau thấy vậy, cũng vọt tới đây.

Sau mười giây đồng hồ.

Trên mặt đất tiếng kêu rên một mảnh.

Ngôn Linh đạm mạc buông ống tay áo, " Ngoan, trước kêu một tiếng, để tao nghe một chút."