Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 268: Giang sơn của ta 43

Một mình Lâm Tịch đến cổng nội thành, quả cầu thịt thấy nàng vậy mà đến một mình, biểu hiện trên mặt hơi kinh ngạc, giọng nói không còn cao cao tại thượng như lúc đầu nữa.

"Chẳng phải Khương gia rất yêu quý ngươi sao, sao có thể để ngươi đi một mình như vậy?"

"Ngươi quả cầu thịt này sao có thể nói chuyện như vậy, là ngươi nhất định muốn ta phải đến một mình, hiện tại một mình ta đến, ngươi lại lải nhải cái gì? Nếu không ta trở về gọi mấy chục người đến để cho ngươi xem bọn họ yêu quý ta như thế nào?"

Quả cầu thịt này cũng là thật có ý tứ, bị Lâm Tịch cắp thương cặp gậy sặc lại một trận, vậy mà cũng không nổi giận, không một tiếng động mở cửa, Lâm Tịch vừa đi vào, cửa thành liền nhanh chóng đóng lại.

Xem ra, quả cầu thịt này cũng không tính trước giống như hắn đã biểu hiện.

Từ nội thành đến trong hoàng cung còn có một khoảng cách, Lâm Tịch đang nghĩ làm sao để đi từ từ, cho Khương cha bọn họ thêm một chút thời gian, kết quả đột nhiên cảm nhận được một chút dao động từ chỗ quả cầu thịt, trong lòng Lâm Tịch cả kinh, bởi vì không cảm giác được sát ý, cũng không có biểu hiện ra ngoài.

Quả cầu thịt đến gần người nàng, trong miệng nói "Xin lỗi" nhấc Lâm Tịch lên chạy như điên về phía hoàng cung.

Lâm Tịch phát hiện, quả cầu thịt này nhìn thì vụng về, nhưng thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, trong tay còn giữ chặt nàng đấy, vậy mà chạy đến chỗ đài cao trong cung, nơi Diêu Văn Trạm đang đứng không quá mười phút, hơn nữa coi như mang theo một người sống chạy lâu như vậy, mặt vẫn không đổi sắc, hơi thở ổn định.

Lâm Tịch không khỏi cảm thấy bội phục, người này nhìn cũng không tính quá già, cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, xem ra công lực cũng không dưới Khương cha, quả nhiên trong hoàng cung này, cũng là một nơi sâu không lường được.

Quả cầu thịt thả Lâm Tịch xuống, vẫn ôm quyền nhàn nhạt nói một tiếng "Xin lỗi."

Hiển nhiên xin lỗi là vì chuyện vừa rồi mang nàng chạy đến đây.

Lâm Tịch tiện tay phủi phủi bụi đất không hề tồn tại trên người, từ trong túi lấy ra một thỏi bạc ném vào tay hắn ta: "Bà cô thưởng cho ngươi, so với ngựa ngươi chạy nhanh hơn nhiều."

Dù quả cầu thịt có hàm dưỡng như thế nào, nghe vậy cũng không khỏi đen mặt, thỏi bạc trong tay lập tức bị nắn thành cây gậy bạc.

Bên cạnh Tả Khanh Mân không khỏi âm thầm kinh ngạc. Lúc trước nàng ta cũng đã nhìn thấy người này, hình như tên là Diêu Bình, Diêu Văn Trạm còn nói, phải tôn kính với hắn ta giống như đối mặt bậc cha chú.

Nghĩ không ra vào lúc này người này thế mà thật sự bắt Khương San tới đây.

Thật sự là ngu xuẩn!

Diêu Văn Trạm rõ ràng là không muốn sống, Tả Khanh Mân một đường bị Ẩn Long vệ xô xô đẩy đẩy tới nơi này, trông thấy rất nhiều nơi đều đặt một cái thùng lớn đen sì, sau đó sẽ có hai Ẩn Long vệ đứng gần đấy, lập tức hiểu rõ Diêu Văn Trạm muốn làm gì.

Chết đi, dù sao tất cả mọi người đều cùng chết, đến chết chính mình cũng là Hoàng hậu.

Tả Khanh Mân nhàn nhạt nghĩ đến.

Đó chẳng qua chỉ là lý do nàng ta tìm cho mình để an tâm chịu chết mà thôi. Người nhà từ bỏ nàng ta, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có cứ như vậy vứt bỏ nàng ta mà đi.

Xem đi, đây chính là người nhà của nàng ta.

Từ khi nàng ta làm Hoàng hậu, mang đến bao nhiêu chỗ tốt cho Tả gia? Nhưng khi đại nạn bắt đầu, nàng ta giống như một con chó tùy tiện bị vứt bỏ.

Thân nhân? Chó má!

Xem ra Khương San cũng cũng giống như mình, vì Khương gia có một thanh danh tốt, bị Khương gia hi sinh.

Ha ha ha!

Tả Khanh Mân thoải mái cười to, cười đến nghiêng trước ngửa sau, Khương San ngươi không phải là bảo bối của Khương gia sao? Còn không phải giống như nàng ta trăm sông đổ về một biển, đều thành đồ bỏ?

Trông thấy Khương San cũng tới đây chết cùng nàng ta, trong lòng Tả Khanh Mân đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

Lâm Tịch chậm rãi đến gần đài cao kia, dùng tinh thần lực đi cảm giác, đài cao kia là dạng rỗng ruột, bên trong vậy mà toàn là dầu hỏa!

Mẹ nó!

Lần này chơi lớn rồi.

Trách không được bên người hắn chỉ để lại hai mươi tên Ẩn Long vệ, có đại sát khí dưới chân này, hắn chính là mẹ nó vô địch.

Đến khi chết Lâm Tịch vẫn là người học toán rất tệ, nhưng dù nàng tệ như thế nào cũng có thể biết, không cần dầu hỏa ở những chỗ khác, chỉ cần đài cao dưới chân Diêu Văn Trạm bốc cháy, đừng nói bọn họ, toàn bộ hoàng cung cùng khu vực phụ cận sẽ thành một biển lửa trong nháy mắt.

Phải biết lúc dầu hỏa cháy sẽ xảy ra tình trạng phát nổ.

Diêu Văn Trạm tên súc sinh này!

Diêu Văn Trạm trông thấy Lâm Tịch, vẫy tay gọi nàng, ra hiệu nàng đi qua.

"Khương San, không ngờ chúng ta lại dùng cách này để gặp nhau."

"Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ lấy thân phận tù nhân gặp ta đấy." Lâm Tịch lạnh nhạt nói.

Cảm giác được cảm xúc Diêu Văn Trạm dao động kịch liệt, ha ha, tức giận? Tức chết ngươi là tốt nhất, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ được cứu.

Mặc dù trong lòng Diêu Văn Trạm tức giận, trên khuôn mặt nho nhã tái nhợt vẫn mang theo nụ cười: "Có lẽ ngươi không biết, trong toàn bộ nội thành này, khắp nơi đều là Ẩn Long vệ của trẫm, khắp nơi.. Đều là dầu hỏa. Chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng, hoàng cung ngàn năm này sẽ biến thành một biển lửa, đám quan to hiển quý ở trong nội thành kia, toàn bộ sẽ táng thân trong biển lửa, ngươi, cũng giống như vậy."

Dưới đài cao Lâm Tịch chậm rãi bước đi thong thả, vừa tìm kiếm vị trí lý tưởng nhất, vừa hờ hững đáp lại: "Kỳ thật ngươi không cần như vậy, chỉ cần ngươi chịu mở cửa thành ra, ta đảm bảo để ngươi bình yên làm một vị Hầu gia, đến lúc đó vẫn để các phi tần này đi theo ngươi như trước. Đóng cửa lại, ngươi còn có thể làm Hoàng đế của ngươi, như vậy không tốt sao?"

Diêu Văn Trạm nghe nàng nói rối rắm một trận: "Sao có thể giống nhau chứ? Trẫm chính là chân long thiên tử.."

Dường như hắn nghĩ đến cái gì, cũng không tiếp tục nói, mà ngây người một hồi lại nói: "Không bằng ngươi gả cho ta, trẫm phong ngươi làm Hoàng hậu, lập con của ngươi làm Thái tử. Hiện tại trẫm có thể lập tức hạ chỉ, quyết không nuốt lời. Các huynh trưởng của ngươi có thể tiếp tục quản lý binh quyền trên toàn bộ Đại Sở, Trẫm tuyệt đối không hỏi đến."

Trong giọng nói của Diêu Văn Trạm mang theo một tia vội vàng: "Ngươi thấy như thế nào?"

Lâm Tịch nghiêng đầu suy tư một chút, nói: "Nhưng ngươi đã có Hoàng hậu!"

Diêu Văn Trạm dường như nhìn thấy một chút hi vọng: "Trẫm.. Ta có thể phế hậu, đày nàng ta vào lãnh cung hoặc là giết chết, tất cả đều có thể, chỉ cần Lục Lục ngươi mở miệng."

Cũng đã gọi là Lục Lục rồi?

Bây giờ Diêu Văn Trạm nói rất đáng thương, kỳ thật là đang lấy hoàng cung này và mạng của những người kia làm thẻ đánh bạc nói điều kiện với nàng mà thôi. Nói giống như là Khương gia được lợi ích khổng lồ vậy, kỳ thật chỉ cần Lâm Tịch đồng ý, kết cục không khác gì trong cốt truyện.

Trong cốt truyện chẳng phải Khương San cũng đã làm Hoàng hậu sao? Còn lập con của mình làm Thái tử, nhưng kết cục như thế nào?

"Nếu như ta làm phi, cung trong không hậu, ta nếu làm hậu, cung trong không phi!"

Diêu Văn Trạm kích động đến mức sắp không cầm được cây đuốc trong tay: "Được, được, ta đồng ý với ngươi!" Lúc hắn đang chuẩn bị phân phó Ẩn Long vệ giết chết đám phi tần kia, sắc mặt lại thay đổi!

Hai mươi Ẩn Long vệ đang giao thủ với mấy chục người, mắt thấy dáng vẻ chống đỡ không được bao lâu. Còn có hai người đang vây quanh Diêu Bình đánh rất kịch liệt.

Diêu Văn Trạm bị Lâm Tịch dẫn dắt cõi lòng tràn đầy hi vọng, cho rằng lần này có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, xem như làm một Hoàng đế khuất nhục, cũng tốt hơn làm một Hoàng đế chết.

Lâm Tịch làm bộ tùy tiện đi tới, hấp dẫn sự chú ý của hắn, hơi chuyển sang hướng đối diện với những người đó, Diêu Văn Trạm tự nhiên không có chú ý tới Khương cha bọn họ đã giết vào.

"Hừ! Khương San nhà ngươi, đến lúc này vậy mà còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu cỡ này đối với trẫm!"

Hắn giơ cây đuốc lên cao, trên mặt nở nụ cười điên cuồng: "Khương lão tặc, ngươi tới thật đúng lúc, vậy thì hãy đi cùng nữ nhi bảo bối của ngươi, cùng hoàng cung Đại Sở này chôn cùng trẫm đi!"