Nhâm Thiên Lý buồn bực, Nhâm Kiều Kiều, nữ nhi bảo bối của ông ta càng buồn bực, thành thật mà nói, nàng ta vốn không muốn tranh giành vũng nước đục này, lão cha dặn đi dặn lại bí cảnh lần này vô cùng hung hiểm, không cho phép nàng ta đi. Nàng ta vốn cũng không muốn đi, kết quả nghe nói Đoạn Tiểu Lâu mình hâm mộ vậy mà cũng đi, Nhâm Kiều Kiều cảm thấy phải bắt được cơ hội xoát mặt lần này thật tốt.
Tốt nhất là cứu được mạng Đoạn Tiểu Lâu, từ xưa ân cứu mạng không có gì báo đáp, cuối cùng kết cục không phải đều lấy thân báo đáp sao? Đến lúc đó thuận lợi đem tu sĩ đệ nhất thiên tài của La Sát cốc biến thành con rể Hóa Tiên Tông, cũng coi như là tăng thêm cho cha một tấm thẻ đánh bạc cạnh tranh vị trí tông chủ Hóa Tiên Tông đúng không.
Nhưng mà kịch bản cũng không có phát triển theo những gì nàng ta tưởng tượng, chẳng những không được Đoạn Tiểu Lâu cảm kích, ngược lại khiến hắn ta đối với mình và cha càng thêm phản cảm, cuối cùng thế mà còn không nể mặt mũi.
Vốn nghĩ dứt khoát bắt giữ Đoạn Tiểu Lâu, buộc hắn ta gia nhập Hóa Tiên Tông, nhưng lại bị một nữ tu giấu đầu lộ đuôi lén lút phá hoại.
Nhâm Kiều Kiều cảm thấy nhất định lần này đi ra ngoài không xem hoàng lịch, mọi việc mới có thể không thuận lợi như vậy!
Khó khăn đến đại điện cùng cha tụ hợp, hơn nữa khiến nàng ta vui vẻ không thôi chính là nữ nhân kia lại là chủ nhân huyết giới!
Cha đã nói với nàng ta, tuyệt đối không được cầm chiếc nhẫn kia, cho dù đạt được cũng phải giả vờ để người khác lấy được, sau đó nhớ kỹ là ai đạt được chiếc nhẫn này, cố gắng đứng bên cạnh người đó thì có thể an toàn không lo.
Ai ngờ một chuyến hành trình xuống địa cung hai tay trống trơn, ra ngoài lại phát hiện năm người chủ nhân huyết giới kia chẳng những không bị huyết thú ăn sống giống như trong dự liệu của nàng ta, ngược lại còn đem huyết thú khủng bố như vậy nhận chủ.
Nhâm Kiều Kiều ghê tởm muốn chết!
Đoạn Tiểu Lâu ra ngoài đã nhìn thấy Lâm Tịch bình yên vô sự đứng ở nơi đó, thở một hơi nhẹ nhõm, nàng không có việc gì! Nàng quả nhiên không có việc gì!
Hiện tại tán tu kết đan nhìn cũng chẳng muốn nhìn người của Hóa Tiên Tông thêm một chút nào, ôm quyền nói một câu "Cáo từ" định rời đi, Nhâm Thiên Lý hô: "Khoan đã!"
"Thế nào, Nhâm Đại trưởng lão còn có gì phân phó?" Tán tu tức giận hỏi.
Hiện tại Nhâm Thiên Lý nhìn ai đều cảm thấy giống như là người có được bí cảnh, một khi có người dẫn đầu rời đi, như vậy sẽ lập tức càng thêm hoài nghi người này, nhất là tán tu này vẫn luôn ở bên ngoài, Nhâm Thiên Lý cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, tại sao huyết thú chẳng những không ăn huyết thực được cung phụng, vậy mà còn nhận chủ? Chẳng lẽ bởi vì bí cảnh nhận chủ cho nên tất cả đều phát sinh thay đổi sao? Hoặc là, chủ nhân mới của bí cảnh đang ở trong mấy người này?
Nhâm Thiên Lý điều chỉnh cảm xúc một phen, chậm rãi nói một cách trật tự: "Vì mở ra bí cảnh Dạ Hộc này, tứ đại môn phái nhất là Hóa Tiên Tông chúng ta đã có rất nhiều cống hiến, tất cả mọi người xuất lực, lẽ ra bí cảnh phải do mọi người cùng sở hữu, mặc kệ là ai đạt được, nhất định phải lấy ra để chúng ta cùng phong ấn cùng chia sẻ, nếu không sẽ là kẻ địch của tất cả tu sĩ và môn phái trên Mặc Vân quốc, đừng tưởng rằng có được bí cảnh sau đó chuồn mất liền có thể thần không biết quỷ không hay độc chiếm một mình."
Ông ta nói một phen có điều ngụ ý lập tức khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người tán tu kết đan.
Đậu má!
Tán tu buồn bực đến gần như muốn hộc máu, lúc ngươi mê hoặc đám người tiến vào bí cảnh đi chịu chết cũng không có nói như vậy! Cần phải nhắc nhở một phen sao? Lúc đó ngươi nói chính là dựa vào bản lĩnh, dựa vào năng lực mà sống sót, hiện tại lại mặt dày một tay che trời nói nhất định phải chia sẻ?
Lại nói lão tử căn bản cũng không có được không nào?
Nhưng dù sao người ta cũng là nhân vật kết đan hậu kỳ gần trăm năm, cách nguyên anh chỉ kém nửa bước, hơn nữa còn là trưởng lão của tông môn đứng đầu Hóa Tiên Tông, hắn ta chỉ là tán tu mới kết đan không lâu, phần mềm phần cứng hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Đi, ngươi có thể đánh rồi hãy nói!
Tán tu đành phải tự đè lại cơn tức, nén giận: "Trên người của ta cũng không có thứ gọi là bí cảnh này, ta có thể thề."
Nhâm Thiên Lý cười nhạt một tiếng, lật tay một cái, một cái chuông nhỏ màu vàng rực rỡ lập tức hiện ra trong lòng bàn tay của ông ta.
"Không cần thề khó khăn như vậy, chỉ cần Phí đạo hữu đặt tay ở trên chuông Linh Âm này, trả lời vấn đề của ta liền có thể chứng minh trong sạch."
Tán tu họ Phí biết, chuông Linh Âm này là pháp bảo bản mệnh của Nhâm Thiên Lý, chính là pháp bảo hiếm có dựa vào sóng âm công kích thần hồn người khác, tay mình đặt ở trên đó, nếu như Nhâm Thiên Lý muốn ngầm hạ sát thủ, chẳng qua chỉ là chuyện trong một ý niệm mà thôi. Mặc dù không đến mức lập tức lấy tính mạng của hắn ta, nhưng lại có thể tạo thành nội thương trong nhiều năm.
Thấy sắc mặt tán tu họ Phí không được tốt, Nhâm Thiên Lý chỉ lên trời mà thề ông ta chỉ đo thần hồn dao động một chút mà thôi, tuyệt đối sẽ không tổn thương bất kỳ người nào, nếu như làm trái lời thề, tu vi đình chỉ không tiến thêm tấc nào nữa.
Đã nói đến mức này, không kiểm tra còn có thể như thế nào đây?
Vấn đề của Nhâm Thiên Lý rất đơn giản, một là bọn họ đem huyết thú nhận chủ như thế nào, trả lời không biết. Hai là có đạt được tiểu động thiên Dạ Hộc chân nhân, trả lời là không có, chuông Linh Âm màu vàng vẫn không phát ra một chút thanh âm nào.
Trên mặt Nhâm Thiên Lý lóe lên vẻ thất vọng rồi biến mất, cuối cùng nở nụ cười hòa ái: "Ủy khuất Phí đạo hữu, nhưng Thiên Lý cũng là vì lấy lại công bằng cho các đạo hữu trên khắp thiên hạ mới làm chuyện bất đắc dĩ này, đắc tội rồi."
Kéo mượn oai hùm!
Tu sĩ thiên hạ không dám làm phiền ngài!
Nhưng tu sĩ họ Phí cũng chỉ có thể âm thầm oán hận ở trong lòng, chứng minh trong sạch của mình, hắn ta ngược lại không đi, dù sao hắn ta cũng muốn biết, rốt cuộc ai là chủ nhân tiểu động thiên Dạ Hộc chân nhân.
Tính Nhâm Thiên Lý ở bên trong tổng cộng có hai mươi bốn tu sĩ, hiện tại mỗi người đều bị ép buộc giống như tu sĩ họ Phí đến trước chuông phát hiện nói dối để chứng minh trong sạch của mình.
Không có cách nào, nắm đấm lớn thì lời nói mới có trọng lượng.
Đừng bảo là mọi người ở đây lấy Nhâm Thiên Lý tu vi cao nhất, chỉ là tính theo đầu người, bên trong hai mươi bốn người thì Hóa Tiên Tông đã có chín người, mắt thấy ngay cả tu sĩ kết đan cũng không dám xen vào, đám trúc cơ kỳ nhỏ bé như bọn họ ngoại trừ ngoan ngoãn làm theo còn có thể thế nào?
Những người còn lại xếp thành một đội, từng người tiến hành kiểm tra phát hiện nói dối, năm người chủ nhân huyết giới bị xếp phía trước đội ngũ.
Theo thường lệ hai vấn đề, trả lời bài nào cũng như bài nấy, không biết, không có.
Đợi đến lượt Lâm Tịch, nàng thản nhiên đặt tay trên chuông nhỏ.
"Huyết thú nhận chủ như thế nào?"
"Bị Lục Dực Huyết Ngô Công cắn một cái vào ngón tay."
"Có nhận chủ tiểu động thiên Dạ Hộc chân nhân hay không?"
"Cũng không có." Là sủng vật của ta nhận chủ, không liên quan gì đến lão tử.
Năm người chủ nhân huyết giới cũng đã kiểm tra xong, không có người đạt được tiểu động thiên.
Vẻ thất vọng trên mặt Nhâm Thiên Lý càng ngày càng rõ ràng, chuông Linh Âm này liên kết cùng thần hồn ông ta, cho dù lúc hỏi vấn đề thần hồn đối phương có một tia dao động, ông ta đều sẽ cảm ứng được, năm người có hiềm nghi lớn nhất đã bị loại bỏ khả năng.
Lâm Tịch cũng không ở lại, nói nhảm, nếu có thể tra ra có người nhận chủ mới là lạ.
Ngay lúc nàng chuẩn bị quay người rời đi, bỗng nghe thấy một tiếng kêu khẽ: "Ngươi đứng lại!"
Lâm Tịch nghiêng người sang, chỉ thấy nam tu tên là Thi Lang kia đang bám vào bên tai Nhâm Kiều Kiều thì thầm gì đó với nàng ta.
Lâm Tịch mặt không biểu tình, nhìn về phía Nhâm Kiều Kiều: "Thế nào, còn có việc?"
Trong mắt Nhâm Kiều Kiều lóe lên vẻ hưng phấn, thần sắc xảo quyệt: "Giấu đầu lộ đuôi, chẳng lẽ có cái gì không dám gặp người sao? Làm phiền lấy mặt nạ xuống cho chúng ta nhìn xem dung mạo của ngươi rồi hãy đi!"