Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Quyển 5 - Chương 20: Kết thúc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi nam chính phúc hắc ngả ngớn bị bẻ cong ( xong)

Edit: Khả Tịch Nguyệt

Beta: Snivy

---------------------------------------------------

Quả nhiên, tên cầm đầu kia cũng không có lá gan đủ lớn để đối mặt với nguy hiểm ngoài ý muốn.

Trong bệnh viện, Phong Dương Ngạo làm một loạt kiểm tra, ngoại trừ não có chút chấn động nhỏ ra thì các bộ phận khác đều bình thường. Nhưng mà miệng vết thương thật dài còn chảy máu ròng ròng kia, phải khâu lại mấy mũi, thực sự khiến Kỳ Ngôn nhìn mà cảm thấy tê dại.

Hắn được sắp xếp ở một phòng bệnh cao cấp, hơn nữa bác sĩ luôn miệng dặn dò là muốn hắn phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không được làm chuyện gì bất lợi đến miệng vết thương cho tới khi nó khỏi hẳn. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Trong phòng bệnh, Phong Dương Ngạo dựa vào đầu giường, trên đầu quấn băng gạc, cười đến vui vẻ.

Kỳ Ngôn liếc hắn một cái, sắc mặt không tốt, nói: " Anh cười cái gì?"

"Tại sao cậu không thừa nhận cậu là người yêu của tôi?" Phong Dương Ngạo cười khẽ, một đôi mắt đen giống như chứa lực từ, phản chiếu gương mặt thanh tú của Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn nghiêng đầu liếc hắn một cái: " Anh cho rằng tôi không biết đó là kế sách của anh sao!"

Từ lúc bắt đầu phối hợp với hắn, Kỳ Ngôn liền rõ ràng đây chỉ là kế sách muốn thoát thân của Phong Dương Ngạo, mà cậu chẳng qua là cùng hắn diễn một vở kịch, chẳng qua tai nạn xe cộ tới quá mức đột ngột và nó đã đánh vỡ cục diện đang mất cân bằng ngay từ ban đầu.

"Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn còn may, hiện tại chúng ta được an toàn. Những người đó sẽ không dám làm gì trong bệnh viện đâu." Âm lượng Kỳ Ngôn hạ xuống, mịt mờ nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, nơi đó vẫn còn vài cái bóng đen bồi hồi qua lại, đoán chừng những người đó cũng không có rời đi liền.

Phong Dương Ngạo nhìn biểu tình Kỳ Ngôn khẩn trương lại chứa chút may mắn, ánh mắt không khỏi mềm xuống, nói: "Chúng ta sẽ không có việc gì, tôi cam đoan với cậu."

Dứt lời chỉ đổi lại cái nhìn thoáng qua của Kỳ Ngôn: " Người bị thương không có tư cách nói lời này."

Đôi mắt hắn chưa ý cười nhìn thẳng đến cậu, Kỳ Ngôn dời mắt, không để ý tới nữa.

[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 75]

Chạng vạng buông xuống, Kỳ Ngôn rời khỏi phòng bệnh, ý định một thân một mình đi mua cơm cho Phong Dương Ngạo, thuận tiện tìm cơ hội xin giúp đỡ cùng báo nguy. Nhưng những người đó cũng không ngốc, phái ra một người theo sát Kỳ Ngôn, làm cho cậu một cơ hội cũng không có.

Sau khi trở về phòng bệnh, Kỳ Ngôn mới chầm chậm thở dài.

"Làm sao vậy?" Đầu lông mày anh tuấn của Phong Dương Ngạo hơi nhướn, hỏi.

"Những người đó muốn ngăn cản anh ký hợp đồng thật sao?" Kỳ Ngôn nghi hoặc ra tiếng: "Nếu nói là bởi vì vấn đề hợp đồng, thì sao đến bây giờ bọn họ còn không rời đi? Anh đã trễ thời gian ký hợp đồng rồi còn gì."

Nếu đã trễ, bọn họ liền không có lý do tiếp tục canh chừng Phong Dương Ngạo nữa. Nhưng hiện tại bọn họ vẫn cứ một tấc cũng không rời như cũ, rõ ràng không giống như muốn canh chuyện ký hợp đồng kia......

Nghĩ đến đây, trong đầu Kỳ Ngôn chợt lóe, một ý tưởng chớp mắt vụt qua, cậu ngẩng đầu, thần sắc khó lường nhìn thoáng qua Phong Dương Ngạo đối diện đang ngẫm xem nên ăn cái gì.

Tựa hồ là cảm nhận được tầm mắt của Kỳ Ngôn, Phong Dương Ngạo giương mắt nhìn qua, thần sắc tự nhiên hỏi: "Lại làm sao vậy?"

"Rốt cuộc bọn họ là ai?"

Vấn đề Kỳ Ngôn hỏi làm người Phong Dương Ngạo cứng lại, hắn nhìn Kỳ Ngôn, phát hiện trong mắt đối phương là kiên định cùng hoài nghi thật sâu, không khỏi cười khẽ lắc đầu, bất quá lại không trả lời vấn đề của Kỳ Ngôn. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Không khí phảng phất như ngừng trôi, yên tĩnh đến đáng sợ.

Thật lâu sau, Phong Dương Ngạo lại ngẩng đầu lần nữa, vẫn thấy Kỳ Ngôn nhìn mình như cũ, không có một tia ý tứ muốn từ bỏ nào. Rốt cuộc, hắn thở dài, nói: "Bọn họ là người của anh họ tôi."

"...... Anh họ?" Kết quả này cùng với cơ sở mà Kỳ Ngôn hoài nghi không giống nhau.

"Đúng vậy, là con trai nhà bác cả. Người lần trước ở cửa ký túc xá chặn tôi cùng với bọn họ đều là một phe, cũng là anh họ tôi phái tới." Thanh âm Phong Dương Ngạo nhàn nhạt, dường như cũng không chịu đả kích nhiều lắm.

"Vì cái gì?"

"Bởi vì công ty Vinh Đằng." Phong Dương Ngạo hạ giọng, làm người ta nghe không rõ cảm xúc trong lời hắn nói: "Vinh Đằng là do một tay bác cả tôi cùng cha tôi sáng lập ra, chẳng qua bác cả tôi cuối cùng cầm tiền làm cổ đông, mà cha tôi thì tiếp quản công ty. Hiện tại Vinh Đằng ngày càng phát triển hơn, ông ta đương nhiên không cam lòng, muốn anh họ phải đoạt lấy Vinh Đằng."

Kỳ Ngôn lẳng lặng nghe, thẳng đến khi Phong Dương Ngạo nói xong, mới trầm mặc nhìn hắn một cái.

Phong Dương Ngạo vẫn như bình thường, ngay cả khi bị thương cũng không làm dung mạo soái khí cùng yêu mỹ của hắn hao hụt đi, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt ngược lại càng khiến hắn đột nhiên thêm phần mỹ cảm âm nhu, giờ phút này, hắn tựa như yêu tinh từ trong tranh bước ra, thần bí mà mỹ lệ.

Thật sự mà nói, Kỳ Ngôn không muốn thừa nhận một người đàn ông như thế lại là một kẻ nham hiểm......

Hắn thực khôn khéo, đem tất cả đều tính ở trong mắt, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành quân cờ hắn có lợi đối với hắn, tùy thời cơ tùy chỗ dừng ở một vị trí trên ván cờ của hắn, thời điểm quan trọng, vì hắn mà chiến.

Ngay cả Kỳ Ngôn cũng không ngoại lệ.

Mấy chuyện Phong Dương Ngạo kể, cậu có thể tin, cũng có thể không tin.

Nhưng Kỳ Ngôn không muốn truy vấn thêm nữa, mà là hỏi một vấn đề khác.

"Vì sao nhất định phải là tôi đi cùng anh mới được?"

Kỳ Ngôn không quên, tối hôm qua, Phong Dương Ngạo bỏ qua khuôn mặt trợ lý, mà chỉ kêu tên chính mình cùng hắn ký hợp đồng, hắn rốt cuộc là biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện...... Hay là không biết? Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Kỳ Ngôn hy vọng là không biết, bởi vì...... Không có người nào nguyện ý đẩy một người khác vào nguy hiểm trong tình trạng không xác định được.

"Tôi nói rất nhiều lần rồi mà."

"Tôi thực vừa ý cậu a, Kỳ Ngôn."

"Từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi liền có một loại cảm giác cậu nhất định phải là người của tôi."

......

Phong Dương Ngạo vẫn cười như cũ, so với tươi cười khi tính kế người không giống nhau, thậm chí có chút cuồng vọng.

Kỳ Ngôn đôi khi không được tự nhiên, ngữ khí Phong Dương Ngạo chí tại tất đắc (*) làm cậu cảm thấy hơi sợ hãi, giống như ở trong mắt hắn, mình chỉ là vật phẩm giơ tay một cái là có thể với tới.

"Tôi......"

(*)chí tại tất đắc: vẻ tự hào, đắc ý.

"Không nên cự tuyệt nga." Thanh âm tràn ngập dụ hoặc đánh gãy lời Kỳ Ngôn muốn nói:"Không cần cự tuyệt. Cô gái gọi là Văn Nhược kia căn bản không yêu cậu, cô ta chỉ là bắt cậu làm lốp xe dự phòng mà thôi."

Mắt thấy đôi mắt Kỳ Ngôn trợn to, có chút ngốc lăng nhìn mình, Phong Dương Ngạo càng thêm vui vẻ.

"Cho nên cậu vẫn là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi."

Giọng nói vừa dứt, Kỳ Ngôn còn chưa phản ứng kịp, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, vẻ mặt trợ lý kinh hoảng chạy vào, đối với Phong Dương Ngạo hỏi han ân cần.

Trợ lý đến làm Kỳ Ngôn càng thêm sững sờ.

"Tổng giám đốc, ngài không có việc gì chứ?!" Trợ lý là một phụ nữ lớn tuổi, vẻ mặt đưa đám dường như sắp khóc tới nơi: "Trời ạ, vết thương ở đầu này cũng quá nghiêm trọng rồi, tôi lập tức thay ngài liên hệ Cung tiên sinh!"

Cung tiên sinh, là bác sĩ riêng của Phong Dương Ngạo.

Phong Dương Ngạo vẫy vẫy tay, ngăn động tác cô gọi điện thoại: "Không cần, hiện tại rất tốt rồi."

"Nhưng mà......"

"Không có nhưng mà gì hết, đi chuẩn bị xe, chúng ta trở về thành phố A."

"Tốt."

......

Mọi chuyện vừa xảy ra này, tất cả đều làm Kỳ Ngôn phi thường hoang mang. Giống như đặt mình trong sương mù, thấy không rõ phương hướng, nhìn không rõ người.

Quá trình đưa Phong Dương Ngạo trở về xe rất nhanh đã được sắp xếp tốt, thẳng đến một khắc ngồi trên xe kia, Kỳ Ngôn cũng không biết nên nói cái gì, nên hỏi cái gì, nên làm cái gì......

"Tổng giám đốc, những người đó đã bị cảnh sát giam giữ, ngài có chỉ đạo gì không?" Trợ lý ngồi bên cạnh Kỳ Ngôn, thấp giọng dò hỏi.

Phong Dương Ngạo nhắm mắt dưỡng thần, thật lâu sau mới thong thả lên tiếng: "Để cho bọn họ ăn thêm hai năm cơm tù nữa đi."

"Được." Thần sắc trợ lý không có biến hóa chút nào, đồng ý nói, giống như lời Phong Dương Ngạo nói chỉ là thời tiết hôm nay thật tốt mà thôi. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"Đúng rồi, phía anh họ tôi bên kia thế nào?" Phong Dương Ngạo đột nhiên hỏi, trong thanh âm lộ ra hứng thú nồng đậm.

"Chúng ta đã nắm giữ được chứng cứ phạm tội, chỉ sợ mười năm tên đó cũng không ra tù được. Còn có, lần ký hợp đồng này cực kỳ thuận lợi, công ty nhất định sẽ nâng lên một tầm cao mới, các công tác liên quan khác tôi đã làm tốt, chờ sau khi ngài trở về là có thể thấy."

"Ân......"

"Chờ, khoan đã!"

Kỳ Ngôn lớn tiếng kêu lên, quay đầu không thể tin tưởng mà nhìn trợ lý: "Hợp đồng thành công?!"

"Đúng vậy." Thấy bộ dáng Kỳ Ngôn như vậy, trợ lý buồn cười ra tiếng: "Tổng giám đốc đã sớm nói qua, tôi dẫn người khác đi ký hợp đồng."

"Vậy thì Phong Dương Ngạo cùng tôi......"

"Chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi. Bọn họ nhất định sẽ đi tìm tổng giám đốc gây phiền toái, đương nhiên sẽ không đi tìm một trợ lý nho nhỏ."

Trợ lý xoay người, cầm một lon Coca đưa cho Kỳ Ngôn, cười nói: "Đừng trừng mắt nữa, cho cậu nè, uống Coca đi."

"Cho nên......" Phong Dương Ngạo từ sớm đã biết bọn họ sẽ bắt cóc chính mình?

Cho dù là từ sớm đã biết...... Còn muốn mang theo cậu?

Một khắc kia, trong lòng tựa hồ bị đao cắt qua, chảy máu.

Trợ lý không nói nữa, Phong Dương Ngạo cũng làm bộ ngủ rồi, không có bất luận thanh âm gì.

Kỳ Ngôn giống như rơi vào trong một không gian màu đen, như ruồi nhặng không đầu chỉ biết đâm loạn, lại thoát không được nơi này, chỉ có thể yên lặng chờ đợi, chờ đợi một hy vọng không biết tên...... Có lẽ là một kết thúc tuyệt vọng.

[ Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +......, độ hảo cảm không thể xác định ]

Vẫn là thêm độ hảo cảm.

Trở lại thành phố A, tình hình rồi sẽ như thế nào nữa đây?

......

[ Thành phố A đưa tin mới nhất, tổng tài Vinh Đằng, Phong Dương Ngạo đến thành phố W để trao đổi nghiệp vụ đã gặp phải tai nạn xe, phần đầu bị thương nghiêm trọng, tình huống cụ thể còn đang chờ đợi. Theo nguồn đáng tin cậy đưa tin, một chiếc xe vận tải chạm vào chiếc Lincoln, phần đầu của tổng tài Vinh Đằng Phong Dương Ngạo chảy máu không ngừng, mà nhân viên công tác đi theo ở trong xe tử vong tại chỗ......]

Trong phòng tối tăm, Kỳ Ngôn ngồi ở mép giường, một bên TV tản ra ánh sáng mỏng manh, ngay cả thanh âm đưa tin đều rất nhẹ nhàng.

Nhân viên công tác đi theo tử vong tại chỗ?

Trong TV, Văn Tâm ôm " Kỳ Ngôn " đã được đắp vải bố trắng lên khóc lớn, Văn Nhược cũng ngốc lăng đứng ở một bên, không biết đang nghĩ cái gì. Ninh Cẩn đứng ở một góc trong đám người, mặt đầy là ảo não cùng hối hận, hốc mắt ửng đỏ, liều mạng mà ngẩng đầu, tựa hồ không muốn nước mắt rơi xuống......

Kỳ Ngôn yên lặng nhìn, không nói năng gì.

"Đẹp sao?"

Phía sau truyền đến một tràng thanh âm, trong nhàn nhạt lại lộ ra vui mừng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

"Đây là kế sách của anh?"

Một cái ôm ấm áp dán lên phía sau lưng.

"Ân, quả thực hoàn mỹ."

"Cho rằng tôi đã chết?"

"Hư......"

Môi bị che lại, thanh âm Phong Dương Ngạo vang lên bên tai, hơi thở thuộc về hắn phả lên xung quanh vành tai, chọc đỏ lỗ tai vốn mẫn cảm.

"Anh yêu em."

......

[ Hệ thống đang trong kiểm tra đo lường, xin chờ trong chốc lát. ]

[ Độ hảo cảm không thể xác định, nhưng nhiệm vụ hoàn thành. ]

[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đang truyền phục chế trong trí nhớ. ]

[ Phục chế thành công. Ký chủ có lập tức thoát ly thế giới này hay không? ]

—— Có.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh