Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc

Chương 52: Tiểu thúc đừng quậy (27)

Vì thế Bích Linh lại được bạn học cả lớp ngưỡng mộ.

Đối với việc này, Bích Linh hơi hơi nghiêng đầu.

"Cái này gọi là vi phân và tích phân?"

Mọi người: "......"

Địa Trung Hải áp xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, khuôn mặt hơi mập giờ phút này lộ ra ý cười hiếm thấy: "Quân Khinh Kha, em từ khi nào học được vi phân và tích phân vậy?" Mẹ nó lớp ông vậy mà lại có nhân tài như thế?!

Bích Linh chậm rãi nhích chân: "Em học trong lớp ngoại khóa trước, đã lâu rồi ạ." Loại kiến thức cấp thấp này ở chỗ cô ai cũng biết nha.

Ngược lại là mấy cái gọi là Hóa học Vật lý, mới là thật sự chưa từng nghe thấy.

Nói như vậy vị diện này cô biết mấy cái cao cấp, mấy cái cấp thấp lại không biết?

Mẹ nó......

Cái thế giới làm người đau trứng này.

"Thì ra là vậy......" Địa Trung Hải vừa lòng gật đầu, xem ra cô nhóc đáng yêu này thật có lòng cầu tiến, về sau cần bồi dưỡng nhiều hơn một chút.

Bích Linh ngồi xuống xong, La Tuyết Lạc bên cạnh đẩy qua một tờ giấy.

Kha Kha, cậu không sao chứ?

Bích Linh mặt không đổi sắc mà viết lên tờ giấy: "Tớ chỉ là bị đau bụng, không sao đâu."

La Tuyết Lạc nhận lại tờ giấy, thần sắc phức tạp.

Cái cô ấy muốn hỏi, không phải vậy.

Nhưng mà, cô ấy lại không thể hỏi nhiều......

Đều do cô ấy hại Kha Kha......

***

Tan học xong, Bích Linh đứng dậy thu dọn sách vở.

【 Ký chủ, cô cứ trốn Quân Sinh như vậy không có một chút tác dụng nào, hắn bây giờ đang bao vây trường học, cô trốn không thoát. 】Hệ thống có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Thần sắc Bích Linh nhàn nhạt.

Hửm, mi thế mà lại lộ tình báo cho ta sao?

【 Bổn hệ thống tâm tình tốt, đang vui. 】

Vậy sao, cảm ơn mi.

【 Ký chủ nói chuyện không cần âm dương quái khí như vậy, bổn hệ thống cũng vì tốt cho ký chủ. 】

A.

Bích Linh cười nhạt một tiếng, sau đó ẩn hệ thống.

Ai nói bổn bảo bảo không dám đi? Bổn bảo bảo đi cho mi xem.

Bích Linh vung cặp lên vai, hùng hổ đi ra phòng học.

Hệ thống: "......" Ký chủ không phải là muốn tự mình ngược đám người này chứ?!!

Bích Linh không đi về phía cổng trường như hệ thống nghĩ, ngược lại chạy tới một vị trí hẻo lánh.

Chẳng lẽ ký chủ muốn trèo tường?

Nhưng mà ngoài tường có người của Quân Sinh......

Ký chủ chết chắc rồi!

Bích Linh lại một lần nữa không trèo tường như hệ thống nghĩ, mà là ngồi xổm xuống mở cặp.

Sau đó......

Hệ thống liền cái gì cũng nhìn không được.

What?

Ký chủ làm gì vậy!

Hệ thống gọi Bích Linh rất nhiều lần, kết quả hoàn toàn không phản ứng, hệ thống tức giận lại muốn nổ mạnh tại chỗ.

Ký chủ bị gì vậy! Biến thái!

Hệ thống bị ẩn như vậy kéo dài một phút đồng hồ.

Chờ đến khi hệ thống lại lần nữa liên hệ được Bích Linh, phát hiện ký chủ nhà nó đã thay đổi vị trí.

Hệ thống âm thầm tra một chút tọa độ của Bích Linh, thiếu chút nữa bị dọa cho vận hành thác loạn!

Ký chủ nhà nó ở trên trời rơi xuống sao! Chỉ một chút thời gian như vậy liền chạy về nhà cha mẹ cách trường học xa vạn dặm?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Ký chủ cô gian lận như vậy thật sự có thể sao?

Bích Linh đeo cặp đứng trước cửa biệt thự, híp mắt tự hỏi một hồi, rồi ấn chuông cửa.

"Tới đây." Bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm nhu hòa của mẹ Quân, sau đó cửa mở ra.

"Tiểu Kha?" Mẹ Quân nhìn cô nhóc nhà mình, sắc mặt kinh ngạc.

Giờ này, Tiểu Kha không phải mới vừa tan học sao?

Cô gái đối diện nhanh chóng đỏ hốc mắt, "Mẹ ơi!"

Mẹ Quân ôm cô gái đột nhiên xông tới, đôi mắt ôn nhu hiện lên đau lòng: "Tiểu Kha, có phải có ai bắt nạt con không?"

Cô gái trong lòng ngực mẹ Quân lắc đầu, tiếng nức nở lại dần dần lớn lên.

Mẹ Quân mau chóng đỡ người vào cửa.

Cha Quân nghe thấy tiếng từ trong phòng sách đi ra, "Làm sao vậy, Tiểu Kha sao trở lại rồi?"

Mẹ Quân lắc đầu: "Chắc là bị ủy khuất gì đó."

Ba Quân nghe vậy, không nói nữa.

Xem ra ông cần đi tìm Quân Sinh hỏi một chút, cô bé nhà ông rốt cuộc làm sao vậy.