Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 231: (¯`•._) Đàm Giảo (29.1)

Tôi nghĩ tới mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên đi buổi tối kia.

Tôi và Ô Ngộ đã quyết định bên nhau trọn đời, nhưng sau đó, anh suýt chút nữa đã mất đi tất cả.

Sau đó không lâu mẹ anh chạy tới bệnh viện, bà vô cùng đau lòng, cũng không phải chỉ là lo lắng không thôi đâu. Bà khóc hỏi: "A Ngộ, tại sao lại bị thương nặng như vậy?"

Ô Ngộ rõ ràng cũng rất mệt rất đau, nhưng vẫn nhỏ giọng trấn an mẹ. Anh nói là vì bắt người xấu cho nên bị thương, Tráng Ngư khẽ huých cánh tay Thẩm Thời Nhạn, ý bảo anh ấy là cảnh nên lên tiếng, dì à, vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của Ô Ngộ, nếu không chúng cháu đã không phá được án.

Mẹ anh lại khóc: "Con yên ổn đọc sách không được sao? Nếu con thực sự xảy ra chuyện thì làm sao đây?"

Khi đó vẻ mặt của Ô Ngộ rất dịu dàng, chỉ có tôi hiểu được đằng sau sự hiểu thuận ấy ẩn giấu cảm xúc sâu nặng cỡ nào. Tôi cũng lên tiếng khuyên bảo, không ngừng cam đoan bác sĩ nói Ô Ngộ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, cảm xúc mẹ anh mới dần bình tĩnh trở lại.

"Ô Diệu đâu rồi?" Ô Ngộ hỏi.

Mẹ anh đáp: "Mẹ đã gọi, tí nữa con bé sẽ đến."

Ô Ngộ lại hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, sao con bé không ở chung với mẹ?"

Mẹ anh đáp: "Không phải, trước đó không thấy Đàm Giảo đâu, cũng không liên lạc được, bọn mẹ rất lo lắng nên chia nhau đi tìm, cũng không gọi được cho con..."

Ô Ngộ không lên tiếng, chỉ nhìn ra cửa. Trong lòng tôi không hiểu sao mơ hồ có sự bất an. Ô Ngộ nhìn về phía tôi, tôi ngầm hiểu, cầm lấy di động trên bàn đưa cho anh. Anh bấm gọi cho Ô Diệu.

Chúng tôi im lặng chờ.

"Tút... tút... tút...." Vang lên hơn mười tiếng nhưng không có người nghe máy. Trên mặt Ô Ngộ không có biểu cảm gì, lại tiếp tục gọi.

Lại gọi.

Tiếp tục gọi.

"Sao A Diệu không nghe máy?" Mẹ anh lầm bẩm.

Không, không thể nào. Nhất định không phải là như tôi nghĩ. Trong lòng tôi nhủ thầm, A Diệu, mau bắt máy đi, không nghe thấy chuông sao?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ô Ngộ càm di động, nghe âm thanh máy móc kia, không nhúc nhích. Tôi dường như cảm giác được có đồ vật nào đó cứng ngắc mà mục nát đang sản sinh trong cơ thể anh. Đó là gì chứ?

Trong lúc đó, dường như mọi người đều đang chờ đợi. Cạch một tiếng, điện thoại được bắt máy.

Ô Ngộ chấn động, gần như lập tức quát lên: "Ô Diệu? Em ở đâu? Tại sao không nghe máy?"

Đầu kia yên lặng trong chốc lát.

Giọng của Ô Diệu dường như cách hơi xa, nhưng vẫn có thể nghe được ra là cô bé.

"Anh... xin lỗi." Cô bé nói.

Ánh mắt Ô Ngộ cũng bất động rồi.

Cô bé nói: "Em gặp phải... gã rồi. Em vẫn gặp phải gã rồi... không trốn thoát được. Vĩnh biệt anh, chăm sóc tốt cho mẹ..." Trong giọng nói nghẹn ngào của cô bé, điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, chỉ còn tiếng trống không.

Bầu không khí trong khoảnh khắc này như ngừng lại. Người phản ứng đầu tiên là mẹ anh, nhào về phía Ô Ngộ giật lấy điện thoại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ô Diệu làm sao? Con bé làm sao vậy?" Nước mắt không ngừng rơi xuống. Vẻ mặt Tráng Ngư lạnh te. Thẩm Thời Nhạn gần như lập tức xoay người chạy ra ngoài: "Tôi đi thông báo cho lão Đinh!"

Tôi chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, không kịp phản ứng rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thế nhưng có sự mờ mịt nào đó đằng sau, mãnh liệt, bi thống, phẫn nộ như một tay kẹp chặt lòng tôi.

Cuối cùng đã xảy ra.

Chuyện này cuối cùng đã xảy ra.

Nhưng tại sao lại có thể như vậy? Theo tình hình trước mặt, gã chạy trối chết, tại sao lại đột ngột ra tay?

Gã hướng về phía tôi và Ô Ngộ, liều lĩnh cá chết lưới rách rồi.