May Mà Em Cũng Thích Anh

Chương 15: Đón năm mới

Edit: An Tĩnh
Sau hai tuần, cuối cùng Tần Tương Nam cũng được xuất viện.

Cuối cùng cô đã có thể quay lại trường để đi học rồi.

Không ngờ rằng mới vừa bước vào phòng học, đột nhiên cô nghe được một tin tức từ miệng Lý Tô Tô, cô kinh hãi.

Từ Sướng và Triệu Xán Xán đang ở bên nhau.

Cô không dám tin điều này.

Rõ ràng chính tai cô nghe được Từ Sướng nói rằng anh không thích Triệu Xán Xán, sao lại…

Hóa ra Từ Sướng vẫn luôn lừa gạt người khác, bởi vì Từ Sướng là một người kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không thừa nhận rằng mình thích cô gái kia trước mặt người khác. Cho nên, vì ngại mặt mũi mình nên anh đã lừa gạt cô và em trai cô. Thì ra Từ Sướng cũng giống như những nam sinh khác, nhìn thấy những cô công chúa nũng nịu như vậy, dĩ nhiên sẽ thích mà phải không. Chỉ là anh đang giả vờ thanh cao thôi, hơn nữa có người đẹp nhào thẳng vào lòng, làm sao có thể bỏ qua được. Ha ha, Từ Sướng chẳng qua cũng là một người bình thường mà thôi.

Tần Tương Nam biết được tin tức này, trong lòng cô rất tức giận, sự tức giận này đến không thể giải thích được, cô rất muốn chạy đến trước mặt anh chất vấn xem tại sao phải lừa gạt cô như vậy?

Cô len lén nhìn về phía Từ Sướng, thấy anh vẫn giống như thường ngày, đang nghiêm túc đọc sách. Sự tức giận trong lòng cô càng thêm mãnh liệt, cô thật sự muốn đánh anh một trận, thì mới có thể hả giận được.

Cho đến cuối tuần, Từ Sướng đến nhà cô, ném cho cô một quyển tài liệu học tập mà anh đã chỉnh sửa lại. Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội để phát tiết. Cô khổ sở trong lòng, vậy thì anh cũng không thể tốt hơn được. Loại ý tưởng này đột ngột sinh ra trong đầu cô một cách khó hiểu, vì thế cô thật sự làm vậy.

“Tôi không cần! Cậu lấy về đi!”

“Cậu chắc chắn là không cần? Tất cả đề bài lý hóa căn bản đều nằm ở trong này.” Biểu cảm nặc mùi thuốc súng của Từ Sướng có hơi dọa người. Anh nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Tôi không cần! Từ Sướng, cậu đừng tưởng rằng cậu giỏi mà có thể muốn làm gì thì làm. Lần trước cũng bởi vì cậu giao cho tôi quá nhiều bài tập, hại tôi mệt đến đổ bệnh. Bây giờ cậu lại muốn hành hạ tôi nữa có phải không?”

“Lần trước là tôi không đúng. Cái này cậu cứ xem từ từ, không cần nóng nảy.”

Thái độ của Từ Sướng vẫn rất tốt. Nhưng Tần Tương Nam vừa nghĩ đến chuyện anh nói dối, không thừa nhận mình thích Triệu Xán Xán, vừa quay đầu lại đối xử tốt với cô. Trong lòng cô lập tức bừng bừng lửa giận, vì thế lại muốn tranh cãi vô lý thêm nữa.

“Dù sao tôi cũng không cần, Từ Sướng, cậu đừng tưởng rằng chỉ có mình cậu lợi hại, thông minh. Không có cậu, tôi vẫn có thể thi đậu đại học. Cho nên sau này, cậu không cần phải đưa thêm những tài liệu như vậy cho tôi nữa, tôi không cần!” Cô mở to hai mắt nhìn anh, phồng má quyết không chịu nhận.

“Được, không muốn thì thôi vậy.” Anh thu hồi quyển tài liệu học tập, bỏ vào trong balo của mình, xoay người đi thẳng ra cửa.

Tần Tương Nam nhìn bóng lưng anh, im lặng đến mức xuất thần, cô cũng không biết tại sao mình phải phát hỏa lớn với anh như vậy. Chỉ là tức giận trong lòng, nếu không phát tiết ra ngoài, cô sẽ phải nhẫn nhịn rất khó chịu.

Tần Hướng Bắc không chen vào một câu nào, mặt đầy vẻ hoang mang, tại sao hai người họ lại cãi vả vậy?

Lại qua mấy ngày sau, Tần Tương Nam vừa bị Lý Tô Tô bạo kích vì tin tức kia không ngờ rằng lại nhận được một tin tức kinh hoàng khác.

Lý Tô Tô và Tô Minh Hiên đang ở bên nhau!

Sự bạo kích liên hoàn này khiến Tần Tương Nam nhất thời lặng im. Tình huống gì đây, ai cũng đều bận bịu với chuyện yêu đương này. Lý Tô Tô và Tô Minh Hiên là oan gia ngõ hẹp, cũng có thể vừa mắt đối phương à?

Tần Tương Nam chỉ có thể lên tiếng chúc mừng, thuận tiện nhắc nhở bạn bè.

“Lý Tô Tô, tớ cũng nhắc nhở cậu đây, chưa đến nửa năm nữa là phải thi đại học rồi, dù có yêu đương cũng không được ảnh hưởng đến việc thi vào đại học. Nếu không, cả hai người các cậu đều sẽ không có tương lai. Cậu hiểu không?”

“Biết rồi, hai người tụi tớ bây giờ đang ôm nhau sưởi ấm, khích lệ nhau, học hỏi lẫn nhau. Nhất định sẽ khích lệ đối phương. Trái lại là cậu đó, khi nào mới chịu đồng ý Thẩm Chi Dương đây?”

“Tớ không giống cậu đâu nha.” Tần Tương Nam liếc mắt nhìn cô ấy.

Sắp sửa đến tết nguyên đán rồi, chưa đến nửa năm nữa, bọn họ thật sự phải ra chiến trường. Cô cũng không muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy.

Nghe được tin tức Từ Sướng và Triệu Xán Xán ở bên nhau từ miệng của Lý Tô Tô, nhưng Tần Tương Nam vẫn chưa tận mắt nhìn thấy hai người họ có tiếp xúc thân mật nào. Cho đến một lần đó….

Triệu Xán Xán ở trước mặt bạn bè trong lớp, hỏi mượn tài liệu học tập của Từ Sướng.

Giọng nói của cô ta dịu dàng và có gì đó lấy lòng, trên mặt là nụ cười tươi tắn: “Từ Sướng, lần trước tớ có hỏi mượn tài liệu học tập của cậu, cậu đã xem xong chưa? Lần này có thể cho tớ mượn được không?”

Vẫn giống y hệt lần trước, ánh mắt của tất cả bạn học đều tập trung vào hai người họ, ngay cả Tần Tương Nam cũng không ngoại lệ, lần này cô trực tiếp nhìn một cách rất trắng trợn, để xem hai người họ ở bên nhau như thế nào.

Từ Sướng do dự một lúc, không trả lời.

Sắc mặt Triệu Xán Xán trở nên lúng túng, cô ta đang muốn nói gì đó. Chỉ thấy Từ Sướng lấy ra một quyển tài liệu học tập và đưa cho cô ta, Triệu Xán Xán lập tức nở một nụ cười tươi tắn, giơ hai tay nhận lấy, ôm vào ngực mình như nhặt được bảo vật vậy.

Tần Tương Nam nhớ rõ đây là cuốn tài liệu mà ngày đó Từ Sướng đưa cho mình, là quyển bị cô từ chối kia. Cô mở to đôi mắt, nhìn thẳng về phía Từ Sướng…

Thế mà anh lại đưa cho cô ta à?

Lần trước đúng là cô đã từ chối, nhưng anh lại thật sự đưa cho Triệu Xán Xán sao? Hóa ra, hai người bọn họ, thật sự….

Đột nhiên Tần Tương Nam cảm giác được có vật gì đó cắn xé ngực cô, hơi đau nhói.

“À này, Từ Sướng, cuối tuần này cậu có thời gian rảnh không, cậu có thể dạy tớ chơi đàn guitar được không? Tớ muốn học.” Ánh mắt Triệu Xán Xán tràn đầy sự mong đợi, nhìn về phía Từ Sướng.

Cuối tuần? Nhưng Từ Sướng phải dạy bổ túc cho cô mà…

“Có thời gian rảnh.” Lúc này anh không hề suy nghĩ mà trả lời cô ta ngay. Anh nhìn Triệu Xán Xán, nhưng ánh mắt lại xuyên thẳng qua người cô ta, nhìn về thứ gì khác ở phía xa xa.

“Có thật không? Đến lúc đó lại hẹn nhé.” Triệu Xán Xán quay người chạy đi với vẻ mặt hưng phấn.

Tần Tương Nam không biết mình đã làm cách nào để vượt qua ngày hôm đó, cô cũng không hiểu tại sao ngày đó tâm trạng cô lại khó chịu như vậy. Giống như có vô số con kiến gặm nhấm trái tim cô. Cô luôn cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, an tâm học tập, nhưng ngày hôm đó, cô không thể nào giữ bản thân bình tĩnh nổi được.

Loại cảm giác này, không thể diễn tả được bằng lời, một mực kéo dài đến lúc tan học.

Sau khi tan học, cô buồn bã chuẩn bị quay về nhà.

Lúc cô đi ra ngoài cổng trường, nhìn thấy Thẩm Chi Dương đứng cách đó không xa.

Anh đang mỉm cười nhìn cô.

Cô cảm thấy anh đứng ở nơi đó, dáng vẻ yên tĩnh, thật sự rất đẹp mắt.

Sau đó, cô không biết mình lấy sự can đảm ở đâu, chạy một mạch đến chỗ anh.

“Cậu lại để tớ chờ lâu như vậy nữa rồi.” Anh cười nói.

“Thẩm Chi Dương, lời cậu nói lúc trước vẫn còn tính đúng không?” Cô hỏi anh.

“Cái gì?” Anh mờ mịt.

“Chuyện làm bạn gái cậu.” Cô nói

“…” Anh ngơ người, không nói lời nào, chỉ nhìn cô.

“Không tính thì thôi vậy, bỏ qua đi.” Cô xoay người bước đi.

Anh kéo cô lại.

“Dĩ nhiên vẫn tính rồi.”

Ngày cuối tuần đó, Tần Tương Nam và Thẩm Chi Dương dành ra cả ngày để đi hẹn hò.

Chuyện này đương nhiên phải nói dối ba mẹ rồi, chỉ là buổi sáng hôm đó cô đã len lén nói với Tần Hướng Bắc. Cô nói với Tần Hướng Bắc cũng bởi vì ngày hôm nay Từ Sướng sẽ không đến đây.

Cô cũng có thể tưởng tượng ra được, chắc chắn Từ Sướng và Triệu Xán Xán sẽ đến một nơi nào đó, tình chàng ý thiếp, cùng học chơi đàn guitar, tiếp xúc thân thể là điều đương nhiên.

Một ngày trước tết nguyên đán, Lý Tô Tô đề nghị nhóm bạn thân cùng ra ngoài bờ sông vào bên đêm để ngắm pháo hoa mừng năm mới. Còn yêu cầu Tần Tương Nam đưa Thẩm Chi Dương đi cùng, Tần Tương Nam nghĩ rằng đây cũng là cơ hội hiếm có, sang năm mọi người có thể chạy đông chạy tây, tủ họp với bạn bè một hôm cũng tốt.

Buổi tối đó, cô và Thẩm Chi Dương cùng đến địa điểm tụ họp đã được hẹn trước. Lý Tô Tô đi cùng với Tô Minh Hiên, còn có mấy người bạn chung của hai người nữa. Điều khiến Tần Tương Nam không nghĩ tới chính là Tô Minh Hiên cũng đưa Từ Sướng đến đây.

Tô Minh Hiên nhìn thấy Thẩm Chi Dương, lập tức cười nhạo Tần Tương Nam: “Chu choa, không ngờ rằng bạn trai của Tần Tương Nam lại đẹp trai như vậy nha, Tần Tương cậu cũng có bản lĩnh đấy.”

Lý Tô Tô chọt cậu ta, nói: “Tần Tương Nam của chúng ta cũng không kém gì đâu, kết hợp lại cũng rất xứng đôi đó.”

Thẩm Chi Dương nghe xong, cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Nam của chúng ta ưu tú như vậy, rất khó để theo đuổi đấy.”

Tần Tương Nam nghe Thẩm Chi Dương gọi mình như vậy, da gà da vịt cô nổi hết cả lên.

Cô len lén liếc mắt nhìn Từ Sướng đang ngồi lặng lẽ bên kia, anh không có biểu cảm gì khác biệt cả.

Hôm nay anh không đưa Triệu Xán Xán đến cùng mình, có lẽ cô công chúa Triệu Xán Xán này vốn khinh thường loại chuyện tham gia buổi tụ họp thế này.

Một tiếng trước khi tiếng chuông mừng năm mới vang lên, một đám thiếu niên thiếu nữ ồn ào náo nhiệt đi đến bờ sông. Bọn họ cùng nhìn về những dãy nhà chọc trời phía bên kia sông, trong màn đêm, đèn neon long lánh, rực rỡ lấp lánh, ánh đèn khiến thành phố này trở nên thật rực rỡ.

Bỗng nhiên có người lên tiếng hỏi: “À này, mọi người, sau này mọi người muốn học ngành gì vậy?”

Tô Minh Hiên là người mở miệng đầu tiên: “Tớ thì tớ không quan tâm là ngành gì, chỉ cần có thể lên đại học là được rồi.” Lý Tô Tô giơ nấm đấm về phía đó, nhẹ nhàng đánh lên cánh tay cậu ta, hờn dỗi nói: “Cậu đúng là không có ước mơ. Có thể lý tưởng hơn được không hả? Tương lai tớ muốn làm ông chủ lớn, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền!”

Mọi người giễu cợt: “Làm gì có ông chủ lớn nào chuyên nghiệp như cậu, Lý Tô Tô cậu nằm mơ rồi, thèm tiền đến điên rồi!”

Lý Tô Tô hừ một tiếng, hỏi Tần Tương Nam: “Tần Tương Nam, tương lai cậu muốn thi vào ngành gì, tại sao đến bây giờ vẫn chưa nói cho tớ biết.”

Thẩm Chi Dương nghe cô ấy hỏi vậy cũng tò mò: “Tiểu Nam, tương lai cậu muốn làm cái gì?”

Tần Tương Nam mỉm cười, trong mắt tràn đầy ánh sáng, cô nói: “Tớ muốn thi vào ngành báo chí truyền thông, trong tương lai sẽ làm một phóng viên. Trước đây tớ có đọc một quyển sách, lời nói của một người phóng viên đã lay động tớ, anh ấy nói về sự chăm chỉ thể nghiệm tin tức ở hiện trường, chăm chỉ lắng nghe tiếng hô của quần chúng, mới có thể cảm hóa trái tim người khác. Những lời này đã trở thành dự tính làm phóng viên của mình lúc đó.”

Lý Tô Tô giật mình nói: “Tần Tương Nam, hóa ra chí hướng của cậu vĩ đại như vậy à.”

Thẩm Chi Dương nhìn cô, đưa tay nhéo nhẹ lên khuôn mặt cô, cười nói: “Tiểu Nam, cậu nhất định sẽ làm được. Tương lai cậu muốn thi vào trường nào nhớ phải nói cho tớ biết, tớ muốn thi vào chung một trường đại học với cậu.”

Tần Tương Nam kinh ngạc, không phải anh muốn xuất ngoại du học sao? Vấn đề này từ đầu đến cuối đều không phát ra khỏi miệng cô, quả thật Thẩm Chi Dương cũng không đề cập đến ý định này với cô, thế nên cô không thể hỏi anh về chuyện xuất ngoại này được.

Sau đó, có một cô gái nào đó đã thẹn thùng hỏi Từ Sướng muốn thi vào đại học nào, thi ngành gì.

Tiêu điểm của tất cả mọi người đều chuyển về phía Từ Sướng.

Dưới ánh đèn, ánh mắt của anh giống như một bầu trời sao, tỏa sáng lấp lánh.

Anh nói: “Tương lai tớ sẽ trở thành một bác sĩ.”

“Wow, chắc chắn Từ Sướng sẽ là một bác sĩ vô cùng xuất sắc.” Cô gái kia nói với vẻ mặt đầy sự sùng bái.

Các thiếu niên thiếu nữ nói về lí tưởng của chính mình, về hoài bão của bản thân, tràn đầy tiếng cười nói. Tất cả mọi người đều mơ ước về một tương lai mới….

Có lẽ rất nhiều năm sau, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa. Có lẽ sẽ có người chưa hoàn thành được ước mơ ban đầu. Có lẽ tương lai sẽ có rất nhiều thử thách. Nhưng chỉ có giờ phút này, bọn họ, đứng bên bờ sông ở trung tâm thành phố S, trong lòng mỗi người đều có một giấc mộng, đều là một ước mơ trong sáng thuần túy nhất. Khung cảnh này, tất cả mọi người, suốt đời này cũng sẽ không quên được.

Tiếng chuông nửa đêm đã sắp vang lên, mười giây đếm ngược bắt đầy, một năm mới sắp đến.

Tần Tương Nam bắt đầu khẩn tưởng, lớn giọng hét lên cùng mọi người:

“Mười!”

“Chín!”

“Tám!”

“Bảy!”

“Sáu!”

“Năm!”

“Bốn!”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

“Đùng!” Một tiếng, pháo hoa bỗng nhiên nở rộ, toàn bộ chân trời sáng ngời.

Tần Tương Nam cảm giác được Thẩm Chi Dương nắm tay mình chặt hơn, kéo cô sát về người anh.

Một thứ gì đó lạnh như băng, mềm mại dán sát vào đôi môi, cô giật mình…

Lúc anh rời khỏi cô cô, có thể nhìn thấy ý cười trong mắt Thẩm Chi Dương, trong đôi mắt anh lóe lên ánh sáng, là khói lửa, là ánh sao đêm, còn có cô.

Anh ghé sát đến bên tai cô, dịu dàng nói: “Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”

Một tiếng vang đinh tai nhức óc phát ra, che lấp giọng nói anh…

Một nhóm ánh sáng sặc sỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm, phá vỡ đường chân trời vô biên…

__

**

Hết chương 15