Đi qua không biết bao nhiêu con đường, nhưng lúc này lại cảm thấy không thoải mái như trước kia, tâm tình ngược lại trầm trọng rất nhiều. Lạc Tử Tịch tâm tình thầm biến hóa đối với những chuyện xung quanh đều có cái nhìn mãnh liệt. Nhìn thân ảnh hai người trên mặt đất bị kéo dài ra, đột nhiên có cảm giác như trước xuất hiện một cái khe. Trong lòng Lạc Tử Tịch lúc này bỗng dưng nghĩ đến một từ: Đáng sợ! Nàng cùng Lăng Dịch Hằng trong lúc này rõ ràng đều không có cái gì thay đổi, nhưng lại làm cho nàng cảm giác được càng ngày càng thấy đáng sợ.
Một đường Lăng Dịch Hằng đều trầm mặc, hắn biết tâm mình đã ở bên ngoài, không biết phải đối mặt thế nào với Lạc Tử Tịch, hoặc là phải nói, hắn không biết nên ở cùng Lạc Tử Tịch thế nào. Trong đầu luôn thường hiện ra thân ảnh Nhan Tiêu. Hắn cũng không biết phải xử lí tâm tình này làm sao. Loạn, nhưng Lăng Dịch Hằng là nam nhân, nam nhân động lòng đối nữ nhân là chuyện đương nhiên không có gì đáng trách. Nam nhân thành công thường cân nhắc muốn chiếm hữu về mình nhiều hơn, trong đó bao gồm cả nữ nhân, nữ nhân chỉ cần một người nam nhân là đủ, nhưng nam nhân thường nghĩ chiếm lấy nhiều nữ nhân, có một loại dục vọng chinh phục chiếm hữu. Nghĩ như thế, trong lòng Lăng Dịch Hằng cân bằng hơn. "Còn không nghĩ muốn nói cùng ta cái gì sao?" Nhìn thấy Lăng Dịch Hằng một chút cũng không rõ ràng, Lạc Tử Tịch thật thất vọng, xem bộ dáng Lăng Dịch Hằng, rõ ràng đã có cảm tình đối Nhan Tiêu lại không dám thừa nhận, một nam nhân không có đảm đương, nàng hoài nghi trước kia có phải hay không nàng đã chọn lầm người. Bất quá, cũng không có khả năng phủ định hoàn toàn, phải không? Lạc Tử Tịch cấp Lăng Dịch Hằng cơ hội giải thích. "Phải nói cái gì đây?" Lăng Dịch Hằng sinh ra cảm tình đối Nhan Tiêu, nhưng hắn cũng không buông bỏ được Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch là lão bà hắn, nam nhân hiện tại, ở bên ngoài ai không có người? Chính Lăng Dịch Hằng từ lúc yêu nhau đến bây giờ mới có xúc động này mà thôi. Lão bà đều đã là lão bà mình, duy nhất trong nhà lão bà, sở dĩ Lăng Dịch Hằng bền lòng nghĩ vậy, cho nên không thể thừa nhận, nếu đã muốn diễn giả thành thật, như vậy hắn liền chính thức theo đuổi Nhan Tiêu. Nhan Tiêu tuy rắng khó truy, nhưng hắn nhìn ra được Nhan Tiêu không có phản cảm hắn, đây là ưu thế của hắn. "Không có gì." Lạc Tử Tịch thất vọng, vô cùng thất vọng, nàng nghĩ Lăng Dịch Hằng sẽ thẳng thắng với nàng, thế nhưng lại che dấu. Lạc Tử Tịch trong lòng cười khổ, đây là nam nhân mình tuyển chọn để ỷ lại cả đời sao, đáng tiếc, chung quy trốn thế nào cũng không qua một cửa này. Nàng chọn vì Lăng Dịch Hằng là nam nhân tốt duy nhất trên thế giới này, không nghĩ tới... "Đúng rồi, ta cùng Nhan Tiêu rất hợp ý, ta nghĩ thỉnh nàng đến nhà dùng bữa cơm, ngươi cảm thấy thế nào?" Đột nhiên cảm thấy, cùng Nhan Tiêu ở chung so với ở chung với Lăng Dịch Hằng còn thoải mái hơn một ít. Có lẽ là vì thân phận đối địch rõ ràng của Nhan Tiêu, hơn nữa, tuy rằng Nhan Tiêu thường xuyên xuất kỳ bất ý, nhưng cũng không làm cho nàng thất vọng, ngược lại cảm thấy cuộc sống không buồn tẻ như vậy. Mà Lăng Dịch Hằng hiện tại, trong lòng luôn cất giấu sự tình, không thản nhiên như vậy, tâm, liền xa. Lăng Dịch Hằng vừa nghe có chút sửng sốt, Lạc Tử Tịch sao đột nhiên muốn thỉnh về nhà ăn cơm? Mục đích ra sao? Chẳng lẽ động thủ với Nhan Tiêu? Nguyên phối thỉnh tiểu tam dùng cơm, còn tại trong nhà? Lăng Dịch Hằng đoán không ra Lạc Tử Tịch đang ở trạng huống nào, đột nhiên cảm thấy lão bà động giường cộng chẩm trở nên xa lạ, hắn thế nhưng không hiểu được Lạc Tử Tịch. "Như thế nào đột nhiên nghĩ muốn thỉnh nàng dùng cơm?" Hắn nhớ rõ thái độ Lạc Tử Tịch đối Nhan Tiêu không tốt đi? Lạc Tử Tịch có thể hay không sắp đặt Hồng Môn Yến*cấp Nhan Tiêu? Lăng Dịch Hằng trong lòng có chút đình trệ, tựa hồ, hắn đã chẳng hiểu biết về Lạc Tử Tịch. *Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán — Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người! Rõ ràng biết Nhan Tiêu là tiểu tam, cũng không nháo không giận, thái độ chỉ lạnh hơn một ít. Có đôi khi Lăng Dịch Hằng cảm thấy Lạc Tử Tịch không cần hắn, nếu không tiểu tam đã tìm đến đây, nàng lại vẫn bình tĩnh như vậy? Điều này làm cho tâm lý Lăng Dịch Hằng ẩn ẩn phẫn nộ, cũng có chút khổ sở, cho dù biết Lạc Tử Tịch tính tình lạnh nhạt, nhưng là lạnh thành như vậy khiến hắn thương tâm khổ sở. Nếu thái độ Lạc Tử Tịch đã thế, như vậy hắn bên ngoài có người cũng không thể nói gì. "Chỉ là cảm thấy cùng nàng hợp ý. Ngươi cùng nàng nhận thức thế nào?" Lạc Tử Tịch nói thực tùy ý, hoàn toàn như là thảo luận về bằng hữu cùng nhận thức của hai người. "Bằng hữu kinh doanh." Lăng Dịch Hằng cùng Nhan Tiêu không có hiểu biết mà lui tới, nhưng là theo bằng hữu kinh doanh cùng đi qua trụ sở Nhan Tiêu, tự nhiên xem như bằng hữu được quen biết đi. Lăng Dịch Hằng sẽ không nói cho Lạc Tử Tịch biết hắn chuyên đi tìm Nhan Tiêu nhờ Nhan Tiêu hỗ trợ, hơn nữa, sự tình hiện tại bản chất đều cải biến, cũng không tất yếu phải nhắc đến. "Rảnh rỗi cùng đi đến đó?" Lạc Tử Tịch thản nhiên tươi cười, Lăng Dịch Hằng có phải hay không thường xuyên đến nơi đó? Nhan Tiêu đã phục vụ cho hắn? Khi đó Nhan Tiêu thanh thuần thực sự hợp người, là nam nhân đều muốn thương tiếc một phen đi. Nghĩ đến Nhan Tiêu phục vụ qua chính mình, có chút nhớ nhung tưởng niệm thủ pháp Nhan Tiêu, ấn nàng thực thoải mái, nếu không phải Nhan Tiêu đột nhiên nhiễu loạn lòng nàng, phỏng chừng nàng đã ngủ mất. "Nàng là tự mình làm nên sự nghiệp." Lăng Dịch Hằng cũng không giấu diếm, Nhan Tiêu vốn chính là tự làm, chẳng qua nàng làm được là lão bản. Lạc Tử Tịch đương nhiên biết Nhan Tiêu làm cái gì, chính là khí chất Nhan Tiêu thấy thế nào cũng không giống như người làm kỹ sư nha, khụ khụ, đương nhiên, ngày đó thời điểm giúp nàng phục vụ cũng vậy. Ân, Nhan Tiêu có rất nhiều mặt, không thể dựa theo một mặt mà nói. Nhan Tiêu trừ bỏ làm kỹ sư, hẳn là còn làm cái khác đi? Lạc Tử Tịch cảm thấy Nhan Tiêu không phải là người an định làm một việc, xem khí chất hôm nay rực rỡ hẳn ra, nàng thực sự không đoán được chức nghiệp của Nhan Tiêu. Đoán đoán cái gì? Trực tiếp đến hỏi không phải được sao? Nếu muốn thỉnh nàng ăn cơm, hơn nữa còn tưởng niệm thủ pháp nàng, chi bằng cứ đi một lần đến công ty gặp nàng, tự mình thỉnh nàng không tốt sao? Lạc Tử Tịch cảm giác thế giới đang hỗn độn đột nhiên được chiếu sáng rõ, ngầm hạ quyết định làm liền như vậy. Lăng Dịch Hằng thấy Lạc Tử Tịch không còn nói chuyện, cho nên cũng trầm mặc theo, bọn họ thường xuyên đi cùng nhau cũng không nói lời nào, nhưng tựa hồ lúc này đây hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Không nghĩ sẽ đi tiếp. Nhưng hắn cũng không có nữa đường dừng lại, chỉ có thể tiếp tục đi cùng Lạc Tử Tịch hoàn con đường này, sau đó về nhà. Lạc Tử Tịch là loại người nghĩ đến liền làm, tan tầm ngày hôm sau nàng không có lập tức về nhà mà là đi đến trụ sở Nhan Tiêu. Không biết vì cái gì, nàng có chút tưởng niệm Nhan Tiêu, tưởng niệm cảm giác Nhan Tiêu im lặng cùng nàng, yên tĩnh cùng yên ổn như vậy. Nghĩ tay Nhan Tiêu ở trên người nàng ấn động có quy luật, nghĩ... Lạc Tử Tịch bị ý nghĩ chính mình dọa đến, cảm giác trên mặt có chút nóng lên. Ách... như thế nào lại cảm giác đỏ mặt tim đập đây? Lạc Tử Tịch cảm thấy chính mình càng ngày càng bất khả tư nghị.* * Bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được. Đến trước cửa trụ sở, Lạc Tử Tịch có chút do dự, rốt có nên đi vào hay không? Rõ ràng không có gì, nàng chỉ muốn đến mời Nhan Tiêu, tại sao lại đột nhiên do dự đây? Lạc Tử Tịch không rõ chính mình làm sao. Nhìn chiêu bài lớn trước cửa, thực khí phái. Lạc Tử Tịch hít sâu một hơi, coi như là tới làm phục vụ, không phải tới gặp Nhan Tiêu là tốt rồi. Không biết hôm nay Nhan Tiêu có đi làm không? Nếu không, có phải ban phát nàng một chuyến tay không chăng? Nhìn đến phía trong điếm, nhân viên tiếp tân như trước nhiệt tình tiếp đãi, Lạc Tử Tịch như bình thường nói muốn massage, nhân viên tiếp tân liền đem nàng đưa vào phòng. Không phải phòng lúc trước, nhưng bài trí bên trong là giống nhau, nhân viên cấp nàng mở điện, kêu nàng chờ, lập tức giúp nàng an bài kỹ sư. "Xin hỏi, kỹ sư hiệu 0000 có rảnh không? Ta nghĩ thỉnh nàng giúp ta phục vụ." Lúc nhân viên tiếp tân muốn đi ra ngoài, Lạc Tử Tịch đột nhiên hỏi. Nàng nhớ rõ Nhan Tiêu công hiệu chính là 0000 hiệu, nếu nàng nhớ không lầm lời Nhan Tiêu. "Hiệu 0000?" Nhân viên tiếp tân lập tức ngu muội, cố gắng nghĩ ai là 0000 hiệu, thế nhưng trong điếm này không có một cái hiệu thế đi? "Tiểu thư, thật sự thật có lỗi, chỗ chúng ta không có 0000 hiệu, có phải hay không ngài nhớ lầm? Ngài còn nghĩ muốn kỹ sư khác hay không, nếu không ta có thể an bài một vị cho ngài, nơi này của chúng ta mỗi một vị kỹ sư kỹ thuật đều tốt nhất, đảm đương ngài vừa lòng." Nhân viên tiếp tân lễ phép nói. "Không có? Lần trước ta đến chính là nàng phục vụ cho ta, ta nhớ rõ nàng quả thật là hiệu 0000, nàng kêu Nhan Tiêu." Lạc Tử Tịch nghe xong cũng có chút buồn bực, như thế nào đến một lần lại lừa nàng? Của nàng công hiệu không phải 0000 hiệu? Được rồi, giấu diếm công hiệu, giấu không được tên, phải không? "Nhan Tiêu? Ngài xác định là Nhan Tiêu?" Nhân viên tiếp tân rất muốn đỡ lấy cái trán, nàng bị dọa, này trong điếm có một Nhan Tiêu, nhưng là tổng tài công ty nha, văn phòng ở trên đỉnh đó. Dám để cho lão tổng bọn họ theo chân vì nàng phục vụ? Nhân viên tiếp tân không khỏi nhìn Lạc Tử Tịch vài lần, này là vị nào? Chỉ đích danh lão tổng? Nhân viên tiếp thật sự không dám tin tưởng lỗ tai chính mình. "Ân, là Nhan Tiêu, ta nghĩ muốn Nhan Tiêu phục vụ cho ta, nếu hiện tại nàng không rảnh, ta có thể chờ." Lạc Tử Tịch cũng lễ phép trả lời. Xem ra người nơi này nhận thức Nhan Tiêu, cũng đã nói lên công hiệu Nhan Tiêu nói là giả. Lạc Tử Tịch trong lòng khinh bỉ Nhan Tiêu, thế nhưng đem một cái công hiệu giả đến trêu đùa nàng. "Xin hỏi tiểu thư ngài họ gì." Nhân viên tiếp tân không biết trước mặt là vị đại nhân vật nào, xem khí chất quả thật không phải người bình thường, dám khâm điểm lão bản các nàng phục vụ, đương nhiên sẽ không là người bình thường, nhân viên tiếp tân tự nhiên không dám chậm trễ. "Lạc, Lạc Tử Tịch." Lạc Tử Tịch mỉm cười nói. "Hảo, ngài chờ, ta hỏi giúp ngài." Lạc Tử Tịch? Chưa có nghe qua, nhận thức lão bản các nàng? Được rồi, nàng hỏi nhóm lão bản chẳng phải sẽ biết sao? Xem Lạc Tử Tịch bộ dáng cũng không phải vui đùa, hơn nữa mỹ nữ nói như vậy, nhân viên tiếp tân cân nhắc trước vẫn là đi bẩm báo lão tổng một ít, chớ để đắc tội đại nhân vật, nếu không nàng chịu không nổi đâu. Lúc này Nhan Tiêu đang tại công ty đang xử lý báo cáo các điếm giao lên, đột nhiên điện thoại nội tuyến gọi tới, Nhan Tiêu hơi hơi nhíu mày, tiếp nhận, hỏi: "Chuyện gì?" "Nhan tổng, có vị khách nhân khâm điểm ngài vì nàng phục vụ." Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm sợ hãi. "Tốt nhất, ngươi đi tìm kỹ sư đến làm ta hiện tại đang bận việc, ta phải cấp khách nhân phục vụ, là loại người nào?" Nhan Tiêu trong lòng ngầm tức giận, thầm mắng nhân viên tiếp tân ngu ngốc, nàng đương đường là lão tổng, có thể dễ dàng phục vụ khách nhân sau? Thật không biết nhân viên tiếp tân có phải hay không não tàn. "Nàng nói, nàng kêu Lạc Tử Tịch." Nhân viên tiếp tân kia tâm run lên run lên, cho dù không đứng trước mặt lão bản, nhưng cũng cảm giác được Alexander* nha. * 亚历山大 (á lịch san đại) Alexander: chịu áp lực lớn. "Lạc Tử Tịch? Hảo, ngươi làm cho nàng chờ, ta lập tức đi qua." Vừa nghe đến Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu thất thần một chút, sau đó khóe miệng nghẹ nhàng hướng về phía trước nhếch lên.