Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 27: - H

"Lạc Tử Tịch... Lạc Tử Tịch..."

Nhan Tiêu miệng thì thầm gọi tên Lạc Tử Tịch, nàng cực vui khi Lạc Tử Tịch điên cuồng yêu nàng, tuy Lạc Tử Tịch vẫn chưa tiến vào thân thể nàng, nhưng nàng đã cảm nhận được từng đợt co rút, cái loại cảm giác được đưa lên thiên đường khiến cho nàng yêu thích không buông tay. Nàng cũng biết, Lạc Tử Tịch có thể cho nàng càng thêm phiêu phiêu dục tiên, hiện tại nàng cùng Lạc Tử Tịch đùa giỡn chỉ còn là diễn biến trước kia mà thôi.

Lạc Tử Tịch thích Nhan Tiêu một lần lại một lần gọi tên nàng, nàng thích mỗi lần Nhan Tiêu run rẩy. Nàng đem Nhan Tiêu đưa đến sô pha, nhìn thấy Nhan Tiêu thở hổn hển trong lòng nàng vô cùng thỏa mãn, nguyên lai lấy lòng một người có thể thỏa mãn nhiều như vậy. Thế nhưng Lạc Tử Tịch cảm thấy chưa đủ, nàng muốn xâm nhập vào Nhan Tiêu, kết hợp cùng một chỗ.

"Nhan Tiêu, lần trước ta chưa thấy rõ ngươi, lúc này đây, ta muốn hảo hảo nhìn ngắm ngươi, đem ngươi khắc ở đáy lòng..."

Lạc Tử Tịch nói xong, đem ánh mắt tràn ngập yêu thương say đắm chuyển động trên cơ thể trơn bóng của Nhan Tiêu.

"Hảo."

Nhan Tiêu thở gấp, không ngượng ngùng chút nào đáp ứng Lạc Tử Tịch. Lần trước ngọn đèn trong phòng không tốt lắm, lúc này đây trong này, các nàng có thể nhìn nhau chân thật nhất thiết. Nhan Tiêu quyến rũ tựa vào sô pha, không che lấp cái gì đem thân thể mỗi một bộ phận đều hiện ra trước mặt Lạc Tử Tịch.

Lạc Tử Tịch mãn nhãn yêu thích cùng kinh diễm, Nhan Tiêu trước mặt tựa như một tác phẩm vô cùng hoàn mỹ, kia phiếm hồng da thịt, nhẵn nhụi mềm mại, mỗi một chỗ đều mang theo hương khí độc đáo. Lạc Tử Tịch nhìn không chớp mắt, nàng biết Nhan Tiêu đẹp nhưng không nghĩ đến Nhan Tiêu có thể xinh đẹp mê người đến thế...

"Nhan Tiêu, ngươi có biết, ngươi thật hoàn mỹ khiến ta có xúc cảm không dám chạm vào?"

Lạc Tử Tịch nói thật, nàng không dám chạm vào tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ này, sợ mạo phạm.

Nhan Tiêu cười thay đổi tư thế khác, nằm nghiêng trên sô pha, một tay chống đầu, tay kia nhẹ nhàng vuốt một đường từ mặt—————- dọc theo đường cong trên thân thể, [éc, khăn giấy, khăn giấy đâu... DD,ಠoಠ Jay bị xịt máu mũi rồi...] nàng nói:

"Lạc Tử Tịch, ngươi nhịn được không chạm ta sao?"

Có thể hấp dẫn Lạc Tử Tịch là tốt rồi, nàng không ngại biểu hiện dâm đãng thêm một ít.

Dụ hoặc, xích lõa dụ hoặc. Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu nuốt nước miếng, [ực... nuốt ké ~,~] vừa rồi mới được nhấm nháp mỹ vị Nhan Tiêu, nàng sao có thể nhịn được mà không chạm vào Nhan Tiêu đây? Cho dù cùng Nhan Tiêu một chỗ sẽ khiến nàng vạn kiếp bất phục, giờ phút này nàng cũng không có khả năng bỏ dở nữa chừng, thân thể sớm đã cực khô nóng. Lạc Tử Tịch ngồi xuống bên người Nhan Tiêu, ngón trỏ nâng lên cằm Nhan Tiêu.

"Quả thật luyến tiếc."

Nói xong, liền hôn môi Nhan Tiêu. Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu. Nhan Tiêu hoàn mỹ như thế, nếu mình không hưởng dụng không phải rất đáng tiếc sao? Hơn nữa, hoàn hảo chính mình cứng rắn xuống tay trước mới cướp được Nhan Tiêu, nếu nhịn nàng sẽ hối hận mà chết mất. Lạc Tử Tịch thật không dám tưởng tượng tới cảnh Nhan Tiêu yêu mị nằm trong lòng người khác.

Lạc Tử Tịch lại bắt đầu giở trò thăm dò trên người Nhan Tiêu, tựa hồ tưởng Nhan Tiêu là bảo tàng mỗi một chỗ đều phải đào ra. Cảm nhận được Nhan Tiêu mềm nhũn dưới vuốt ve của mình, lửa nóng trong lòng Lạc Tử Tịch cháy càng thêm mãnh liệt. Nàng đem đầu lưỡi chuyển đến bộ ngực dưới mặt, lòng trọng an ủi hai ngọn núi của Nhan Tiêu. Sau đó lại một đường trượt xuống... Thời điểm chạm tới bên ngoài thánh đàn đột ngột ngẩng đầu nhìn Nhan Tiêu, nhín thấy Nhan Tiêu hai má đỏ bừng, khó chịu lắc cằm. Khóe miệng Lạc Tử Tịch kéo lên, dùng đầu lưỡi đánh vào phía bên ngoài.

Một khắc kia khi Lạc Tử Tịch dừng lại Nhan Tiêu mở ra hai mắt của mình, nhìn thấy Lạc Tử Tịch chậm rãi cuối đầu, ở địa phương vô cùng riêng tư của nàng mà lưu luyến, nhưng lại không chịu tiến vào. Nhan Tiêu chịu đựng thực cực khổ, hận không thể tự mình đi tìm an ủi từ Lạc Tử Tịch, để cho Lạc Tử Tịch lấp đầy nàng.

Một lát sau dường như Lạc Tử Tịch đã hoàn thành ân sủng bên ngoài, rốt cuộc cũng dùng linh lưỡi của nàng nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó tiến vào trung tâm thánh đàn. Nhan Tiêu thấy đôi môi khiêu gợi đỏ tươi chậm rãi hướng tới đóa hoa ướt át mềm mại của nàng, rồi lại nhẹ nhàng cong lên.

"Ân..."

Khi miệng Lạc Tử Tịch chạm vào Nhan Tiêu, cả người Nhan Tiêu run lên, không khỏi rên khẽ.

Lạc Tử Tịch hôn đóa hoa Nhan Tiêu một chút, sau đó dùng ngón tay mở ra một tầng bên ngoài đóa hoa, ngón tay nàng không hề nhẹ nhàng như dự kiến mà cứng rắn tựa máy khoan cùng với linh lưỡi xông pha mở ra hoa môi Nhan Tiêu, không hề khiêu khích mà là trực tiếp xâm nhập vào giữa động khẩu.

Khi linh lưỡi Lạc Tử Tịch đã hoàn toàn lấp đầy tiểu huyệt Nhan Tiêu, một trận kích thích, khiêu khích bắt đầu.

Nhan Tiêu mở miệng, cả người từng đợt run rẩy, nội tâm thầm kêu: Trời ạ? Lúc Lạc Tử Tịch liếm~~ xung quanh hai bên vách tường, Nhan Tiêu chịu không được động đậy trên sô pha. Linh lưỡi của Lạc Tử Tịch không ngừng cuốn khúc, duỗi ra ở bên trong, hận không thể phá vỡ đỉnh điểm, ngay lập tức khiến cho Nhan Tiêu đạt tới cao trào.

Úc! Nhan Tiêu nháy mặt bị đưa lên thiên đường, nàng không biết chính xác Lạc Tử Tịch làm thế nào có thể chỉ trong vài giây đã khiến nàng đạt tới cao trào! Khiến nàng sợ đến run. Nhan Tiêu kích liệt hít thở, lúc Lạc Tử Tịch nóng bỏng âu yếm nàng, cái loại khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể nàng không ngừng tăng mạnh, chân Nhan Tiêu gặt gao ôm lấy đầu Lạc Tử Tịch, hưng phấn mà gian nan nói:

"Lạc Tử Tịch, ta... Ta thích ngươi như vậy nhất... A..."

Một tiếng khẽ rên lên, Nhan Tiêu hô hấp yếu ớt gấp gáp, nàng cảm nhận được khoái cảm nóng bỏng tuyệt vời như dòng điện từ trong hoa tâm của nàng phóng ra ngoài, truyền tới mỗi một lỗ chân lông, cuối cùng bao lấy toàn thân. Nhan Tiêu hít một hơi thật sau, cũng ngừng lại vài giây hô hấp, sau đó lại thở mạnh, cứ như cơ thể vô lực khiến nàng không thể hít thở.

"Lạc Tử Tịch, ngươi thật có thể làm cho ta muốn ngừng mà không được."

Nhan Tiêu chậm rãi hít thở thấp giọng nói. Nàng yêu cực cảm giác Lạc Tử Tịch cấp nàng. Hưởng thụ Lạc Tử Tịch phục vụ với nàng cấp Lạc Tử Tịch, hoặc là cả hai người hỗ công lẫn nhau cảm giác là bất đồng, hiện tại nàng chân thực là nữ nhân, nữ nhân của Lạc Tử Tịch.

Lạc Tử Tịch thản nhiên cười nói:

"Nhan Tiêu, ngươi đoạt lời thoại của ta."

Sau đó thâm sâu hôn một cái ở thánh đàn mới chuyển tới bên người Nhan Tiêu, cùng Nhan Tiêu bốn mắt nhìn nhau, hai người chen chúc trên sô pha. Lạc Tử Tịch cá cược tất cả, nàng vốn không nghĩ tới mình chỉ dùng đầu lưỡi có thể làm cho Nhan Tiêu cao trào. Phản ứng của Nhan Tiêu khiến nàng phi thường thỏa mãn, dường như sinh mệnh của nàng bởi vì từng trận run rẩy, từng âm thanh rên khẽ của Nhan Tiêu mà được duy trì.

"Có sao? Kia cũng để ta nếm thử cho ngươi cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được đi?"

Có qua có lại mới toại lòng nhau. Nhan Tiêu xoay người đem Lạc Tử Tịch đặt dưới thân, nhìn Lạc Tử Tịch y quan chỉnh tề khiến nàng có bao nhiêu là khó chịu. Lạc Tử Tịch làm nàng đạt cao trào một lần nàng đã muốn trống trơn, vậy mà Lạc Tử Tịch đến ngay cả nút thắt cũng không có giải khai một cái, thật không công bằng? Nhan Tiêu thân thủ cởi áo Lạc Tử Tịch. Nàng cũng muốn để cho Lạc Tử Tịch thể nghiệm một chút cảm giác vừa rồi. Nàng không ngại đem thuốc trong hồ lô của Lạc Tử Tịch dùng lại trên người nàng, vui vẻ một mình không bằng cùng Lạc Tử Tịch vui vẻ.

Lạc Tử Tịch cười nhìn Nhan Tiêu, biết trước Nhan Tiêu sẽ cởi quần áo nàng. Nhan Tiêu có thể thản nhiên như vậy triển lãm tất cả cho nàng, chẳng lẽ nàng không làm được? Nàng thưởng thức Nhan Tiêu xinh đẹp, tình yêu say đắm, Nhan Tiêu hoàn mỹ như vậy hấp dẫn nàng, nàng cũng hy vọng mình có thể hấp dẫn Nhan Tiêu.

Nhìn Nhan Tiêu động tác khẩn cấp, tâm Lạc Tử Tịch nổi lên từng đợt sóng, Nhan Tiêu, so với tưởng tượng của nàng càng thêm nóng lòng. Lạc Tử Tịch nhắm lại hai mắt, ngước mặt lên nghênh hướng Nhan Tiêu.

Loại bỏ tất cả mọi thứ che dấu trên người Lạc Tử Tịch, nhìn thân hình tốt đẹp của Lạc Tử Tịch hiện ra lần nữa trước mặt mình, nội tâm Nhan Tiêu từng đợt rung động. Nhìn thấy Lạc Tử Tịch ngẩng mặt lên đối nàng, nàng hé miệng tiếp được đôi môi Lạc Tử Tịch, tiếp tục hôn môi, linh lưỡi hai người giao triền cùng nhau, Nhan Tiêu thật muốn nuốt lấy lưỡi Lạc Tử Tịch, bởi vì linh lưỡi tiến vào thật sâu trong miệng nàng, trong thế giới của nàng.

Đôi môi Lạc Tử Tịch mềm mại, đầy đặn, khiến cho Nhan Tiêu hấp duyệt cảm giác phi thường tuyệt vời, tay Nhan Tiêu ôm mặt Lạc Tử Tịch, để cho miệng mình gắt gao đè ép Lạc Tử Tịch. Trong chốc lát, tay Nhan Tiêu di chuyển hỗn loạn trên mặt Lạc Tử Tịch, xuyên thấu qua da thịt nhẵn nhụi mà trấn an chúng nó, tiếp theo nàng trên môi Lạc Tử Tịch tàn sát một phen rồi chôn mặt vào khe rãnh giữ hai ngọn núi, hôn môi, cắn liếm Lạc Tử Tịch nhu nhuyễn. Nàng nâng lên một khỏa mềm mại ngậm vào miệng, hấp duyệt trước Lạc Tử Tịch, cao ngất khỏa núi. Đôi môi ướt át cùng linh lưỡi đồng thời hút lấy, tay còn lại nàng nắm lấy khỏa bên kia của Lạc Tử Tịch.

Dường như Lạc Tử Tịch nhớ lại thời điểm tốt đẹp lần đầu tiên cùng Nhan Tiêu, cảm giác được khó chịu cùng thoải mái. Lạc Tử Tịch ôm siết lấy đầu Nhan Tiêu, ngón tay vuốt lên mái tóc đen của Nhan Tiêu, nàng muốn Nhan Tiêu cho nàng nhiều thêm

Nhan Tiêu không phụ kỳ vọng đem trận địa chuyển dời đến địa phương thần bí của Lạc Tử Tịch, ôm lấy một chân Lạc Tử Tịch khoát lên cổ nàng, sau đó cánh tay phải nâng chân Lạc Tử Tịch để cho đầu ngón tay của nàng chạm vào hoa tâm, ngón trỏ ấn lên hoa Lạc Tử Tịch, giống như muốn đem hoa tâm đập vụn, mà linh lưỡi Nhan Tiêu cũng xâm nhập vào giữa tiểu huyệt Lạc Tử Tịch, dùng phương thức vừa rồi Lạc Tử Tịch đối nàng ở bên trong mà thổi quét.

Lạc Tử Tịch mặt ngoài như chịu đựng xâm lược, trong bụng đã là từng đợt co rút, nhịn không được phát ra một tiếng lại một tiếng rên khẽ, Nhan Tiêu công kích khiến cho nàng như nổi lên chìm xuống, thiên đường địa ngục bôn ba qua lại, rất nhanh, nàng biết, đến rồi...

Giống nhau, Nhan Tiêu cũng có thể dễ dàng khiến nàng đạt tới cao trào.

Hít thở phì phò, Lạc Tử Tịch hít sâu vài cái mới có thể triệu hồi mình trở về. Nàng ngồi dậy, ôm cổ Nhan Tiêu, nàng cảm nhận được cảm giác Nhan Tiêu cấp nàng, nàng thích hai người cùng chia xẻ cảm giác đồng dạng, lẫn nhau tương thông, pha trộn vào nhau.

"Nhan Tiêu..."

Lạc Tử Tịch kêu một tiếng Nhan Tiêu. Giờ phút này, nàng thầm nghĩ kêu to Nhan Tiêu. Rốt cục nàng cũng cảm nhận được vì cái gì thời điểm đòi lấy trên người Nhan Tiêu, Nhan Tiêu kêu một tiếng to gọi nàng, đó là một loại yêu thương, cũng là một loại ham muốn, một loại thỏa mãn.

"Ân. Tử Tịch..."

Nhan Tiêu ôn như hồi đáp Lạc Tử Tịch, nàng biết Lạc Tử Tịch chỉ đơn thuần muốn gọi nàng thôi.

[Giờ mới biết nỗi đau khổ của mấy tiền bối editors khi nói về chương H. Edit chương H thực cực khổ nha, mất sức còn bị mất máu nữa... (✖╭╮✖) 

Hic hic, một chương H = ba chương thường, mà chương H này lại còn dài hơn chương thường nữa, hụ hụ...

Chương này Lạc tỷ giống đăng đồ tử quá à. Không chịu đâu, Nhan tỷ trả lại Lạc tỷ khả ái cho Jay ಠ▃ಠ 

Thịt thế này, đã thỏa mãn readers chưa... (¬‿¬) ]