Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 38

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị tốt Nhan Tiêu liền lái xe đưa Lạc Tử Tịch đi làm. Nhan Tiêu cảm thấy Lạc Tử Tịch có xe đi đi về về hay không không quan trọng, Nhan Tiêu rất thích được đưa đón Lạc Tử Tịch, nàng cảm thấy làm lái xe cho người yêu của mình là một việc hạnh phúc. Nghe Lạc Tử Tịch nói trước kia ở cùng Lăng Dịch Hằng, sau khi bọn họ tự mua xe hắn vốn không có đưa đón nàng đi làm. Nhan Tiêu nhận thấy Lăng Dịch Hằng là một tên ngốc tử, phúc lợi tốt như vậy mà cũng không biết nắm lấy.

"Lạc Tử Tịch, đến rồi, ngươi phải ngoan ngoãn làm việc, sau khi tan làm thì ngoan ngoãn chờ ta, không được một mình đi gặp chồng cũ, không được cùng nữ nhân khác mắt đi mày lại, không được... Ân, không sai biệt lắm."

Thấy mau đến công ty Lạc Tử Tịch, vừa nghĩ tới mấy giờ không nhìn được Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu thở dài.

"Nhan Tiêu, sau ta không phát hiện nguyên lai ngươi lại dong dài như vậy, hơn nữa, ta bây giờ còn chưa có ly hôn, người dùng từ sai rồi. Cùng nữ nhân khác mắt đi mày lại là ngươi đó? Còn có, muốn ta nhắc rõ cho ngươi tỉnh hay không, ta mới là kim chủ?"

Lạc Tử Tịch khinh bỉ Nhan Tiêu, nơi Nhan Tiêu làm việc, không chỉ nhiều mỹ nữ, hơn nữa nam nhân càng nhiều, nàng còn chưa bảo Nhan Tiêu cái này được cái kia không được, Nhan Tiêu đã bắt đầu lải nhải.

Ách... Nhan Tiêu kinh ngạc, còn không phải nàng lo lắng Lạc Tử Tịch nhà nàng bị người khác dụ mất sao. Nàng là hận không thể cùng Lạc Tử Tịch một ngày hai mươi tư giờ đều dính cùng nhau. Bất quá, Lạc Tử Tịch muốn làm việc, nàng cũng phải làm việc. Nhưng mà, nàng thề, một ngày nào đó phải đem Lạc Tử Tịch giấu đi, dưỡng trước! Nhìn xem, Lạc Tử Tịch còn dám lấy chuyện nàng là kim chủ của mình mà nói. Nhan Tiêu hiện tại thật muốn đập tay lái, nhất thất túc thành thiên cổ hận* nha!

*一失足成千古恨,再回已百年身: câu này chắc quen rồi nhỉ... một bước sai đường ngàn thuở hận, quay đầu nhìn lại trăm tuổi qua.

Nhan Tiêu lái xe chạy đến phía dưới công ty Lạc Tử Tịch.

"Lạc Tử Tịch, đến rồi, nhớ rõ giữa trưa chờ ta, nhớ rõ phải nhớ ta."

Lạc Tử Tịch vừa nghe, liếc Nhan Tiêu một cái trắng mắt, Nhan Tiêu thật dong dài. Các nàng đều đã trưởng thành, còn nói mấy lời ghê tởm buồn nôn như vậy, đúng là không biết xấu hổ?

"Nhan Tiêu, sao ta có cảm giác ngươi càng ngày càng nhỏ lại? Xin hỏi Nhan tiểu bằng hữu, ngươi năm này học lớp mấy nha?"

Lạc Tử Tịch vươn tay nhéo mặt Nhan Tiêu, vẻ mặt cười đến chói mắt.

Nhan Tiêu nghe vậy, trừng mắt liếc Lạc Tử Tịch, cả giận hét:

"Cút!"

Nàng thật bị coi thường mà, hừ!

Lạc Tử Tịch tháo dây an toàn trên người, thừa dịp Nhan Tiêu đang giận mà không đề phòng, nhanh chóng hôn khóe miệng Nhan Tiêu một cái, sau đó mở cửa xuống xe, theo kính xe phía trước nhìn thấy Nhan Tiêu đang nổi giận đổi thành khuôn mặt kinh hỉ, trong lòng phá lệ sung sướng. Nàng phát hiện ngẫu nhiên đùa giỡn Nhan Tiêu là một chuyện phi thường sung sướng.

Nhìn bóng dáng Lạc Tử Tịch đi vào công ty, Nhan Tiêu nở một nụ cười hạnh phúc, nhưng mà, nụ cười của nàng rất nhanh liền cứng lại, Lạc Tử Tịch bị Lăng Dịch Hằng cản lại ngay tại cửa lầu một, tựa hồ còn do dự. Nhan Tiêu nhíu mày, thật đúng như Lạc Tử Tịch nói, Lăng Dịch Hằng đến đây. Nhan Tiêu nhanh chóng xuống xe đi đến bên cạnh Lạc Tử Tịch.

"Lão bà, ngươi nghe ta giải thích được không?"

Lăng Dịch Hằng cản đường Lạc Tử Tịch đi, hôm nay hắn phải giải thích rõ ràng cùng Lạc Tử Tịch. Thế nhưng Lạc Tử Tịch lại không muốn nghe hắn giải thích, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, sau đó muốn vòng qua hắn để tiến vào công ty, hắn sao có thể thuận theo? Hai tay hắn đè lại hai vai Lạc Tử Tịch, khiến cho Lạc Tử Tịch muốn cử động cũng không được.

Lăng Dịch Hằng biết Lạc Tử Tịch giận hắn, mỗi khi Lạc Tử Tịch tức giận sẽ không chửi ầm lên hay là ném gì đó. Nàng chỉ biết lạnh lùng nhìn ngươi, nhìn xem ngươi hoảng hốt, nhìn xem ngươi không biết làm sao. Lăng Dịch Hằng rất ít thấy Lạc Tử Tịch giận, nhưng biểu tình lúc này của Lạc Tử Tịch quả thật là tức giận. Hắn muốn mở miệng giải thích nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tử Tịch, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

"Buông tay."

Lạc Tử Tịch đơn giản phun ra hai chữ. Không mang theo biểu tình nhưng làm cho độ ấm xung quanh nháy mắt giảm xuống.

"Ha, không phải Lăng tiên sinh đây à, sao có thể trước mặt công chúng mà lại "Thân mật" như vậy nha?"

Nhan Tiêu vừa thấy hai tay Lăng Dịch Hằng ấn vai Lạc Tử Tịch, trong lòng liền bốc hỏa, bước lên không dấu vết đem Lạc Tử Tịch kéo ra sau nàng, giãy khỏi song chưởng Lăng Dịch Hằng, sau đó che chắn trước người Lạc Tử Tịch.

"Nhan Tiêu."

Lăng Dịch Hằng nhìn thấy Nhan Tiêu đột nhiên xuất hiện có chút giật mình, vừa rồi hắn nhìn thấy Lạc Tử Tịch xuống từ xe Nhan Tiêu, hắn nghĩ Nhan Tiêu đưa Lạc Tử Tịch đi làm sau đó rời đi rồi, thật không ngờ Nhan Tiêu còn chưa đi, còn chen vào hắn với Lạc Tử Tịch. Quả thực ngày hôm qua Lạc Tử Tịch một chỗ cùng Nhan Tiêu.

"Lăng tiên sinh hảo, có hứng thú cùng nhau ăn điểm tâm không?"

Nhan Tiêu đưa ra khuôn mặt tươi cười, tay ở phía sau nắm lấy tay Lạc Tử Tịch, ý bảo Lạc Tử Tịch yên tâm, Lăng Dịch Hằng giao cho nàng là được rồi. Nàng không để cho Lăng Dịch Hằng ở trong này gây rối Lạc Tử Tịch, xung quanh người đi làm bắt đầu nhiều lên, nơi này không phải nơi giải quyết sự tình.

Được Nhan Tiêu nắm tay, lúc nãy Nhan Tiêu vừa tiến lên liền đem nàng che phía sau khiến cho Lạc Tử Tịch rất cảm động. Khi nãy Lăng Dịch Hằng đè vai nàng thực sự dùng sức, nàng có thể cảm nhận được Lăng Dịch Hằng kích động cùng tức giận. Nhưng nàng không muốn phản ứng với Lăng Dịch Hằng, Lăng Dịch Hằng đã không xứng đáng để nàng phản ứng với hắn. Nàng không muốn nghe, cũng không muốn nói, chỉ là nhìn Lăng Dịch Hằng, không mang theo biểu tình nhìn hắn, nhiều năm vợ chồng, Lạc Tử Tịch biết nhược điểm Lăng Dịch Hằng.

"Này, lão bà..."

Lăng Dịch Hằng có ý xuyên qua Nhan Tiêu giải thích với Lạc Tử Tịch, thế nhưng Nhan Tiêu hoàn toàn đem Lạc Tử Tịch che ở phía sau người nàng, ngay cả mặt Lạc Tử Tịch hắn đều nhìn không thấy. Rõ ràng hai nữ nhân này cao không cách nhau mấy, nhưng đột nhiên lại có cảm giác Nhan Tiêu cao lớn hơn bình thường rất nhiều, đem Lạc Tử Tịch gắt gao bảo hộ phía sau người.

"Nhan Tiêu, Tử Tịch nàng..."

"Có cái gì để nói sau, nơi này không thể nói chuyện."

Nhan Tiêu thu lại tươi cười trên mặt, có chút lạnh lùng liếc nhìn Lăng Dịch Hằng, sau đó xoay người đối diện Lạc Tử Tịch, đưa ra một khuôn mặt tươi cười nói:

"Ngươi đi làm trước đi, đừng nghĩ nhiều, nhớ lời ta nói trong xe."

Lạc Tử Tịch gật gật đầu, nhìn cũng không nhìn Lăng Dịch Hằng một cái liền tiến vào công ty. Chỉnh đốn lại một chút, người đi làm càng lúc càng nhiều, trong đó có một ít đồng nghiệp, nàng không muốn ở trong này đem sự tình nháo lớn, Nhan Tiêu nói giao cho nàng liền giao nàng xử lý, nàng tin tưởng Nhan Tiêu, cũng tin tưởng Lăng Dịch Hằng không dám làm gì Nhan Tiêu.

"Lão bà."

Lăng Dịch Hằng nhìn thấy Lạc Tử Tịch xoay người bước đi, còn muốn giữ lại Lạc Tử Tịch nhưng mà Lạc Tử Tịch cũng không quay đầu lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Tử Tịch tiến vào đám người, biến mất khỏi tầm mắt hắn. Lăng Dịch Hằng nhìn Nhan Tiêu trước mặt, có lẽ, có thể xuống tay từ Nhan Tiêu, hiện tại quan hệ của Lạc Tử Tịch với Nhan Tiêu tốt nhất, Lạc Tử Tịch hẳn là sẽ nghe lời Nhan Tiêu nói.

Ngày hôm qua Nhan Tiêu cũng thấy được một màn mà Lạc Tử Tịch nhìn đến, nghĩ tới nơi của Nhan Tiêu hỗn loạn như vậy, hẳn là thấy nhưng không thể trách, có lẽ Nhan Tiêu có thể nói tốt giúp hắn. Hiện tại mục đích chủ yếu của hắn là ổn định Lạc Tử Tịch, hắn biết bây giờ không thể vội vã phát triển quan hệ với Nhan Tiêu. Chuyện này phải bước từng bước một, sự tình trọng yếu không thể chậm trễ, hắn biết việc hàng đầu là gì.

"Lăng tiên sinh, mời đi, ta dám khẳng định ngươi còn chưa có ăn sáng, ta mời ngươi ăn sáng, được không?"

Nhan Tiêu tươi cười trên mặt nhưng trong lòng là một trận cười lạnh.

Sáng sớm đã tới nơi này ngăn đón, xem ra Lăng Dịch Hằng đúng thật sốt ruột. Kỳ thật, Nhan Tiêu cũng biết, trong lòng Lăng Dịch Hằng, Lạc Tử Tịch vẫn rất quan trọng, chỉ là Lăng Dịch Hằng không nên cùng nam nhân khác giống nhau, có một lão bà như vậy còn muốn hoa hoa thảo thảo bên ngoài, hơn nữa còn là một đóa hoa như nàng. Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn*, đúng không?

* 是可忍也, 孰不可忍也: Sự ấy nhẫn tâm làm được thì việc gì mà chẳng nhẫn tâm làm?

Kỳ thật Lăng Dịch Hằng tính sai không phải là coi trọng nàng, mà là lúc đầu tìm nàng cùng diễn kịch, để cho nàng gặp mặt Lạc Tử Tịch. Kỳ thật, cuộc sống bình thản giống như Lăng Dịch Hằng, nhiều tiền lại có diện mạo, sớm hay muộn cũng sẽ muốn ngoại tình. Mà cục diện như hiện tại chính là giúp Lăng Dịch Hằng mau chóng ngoại tình mà thôi. Nàng tiểu nhân vật nhỏ như vầy, thôi thúc một chút, khụ khụ, nước chảy thành sông, thuận lý thành chương.

Lăng Dịch Hằng không cự tuyệt được Nhan Tiêu, chỉ có thể đi theo Nhan Tiêu, hy vọng giải hòa cùng Lạc Tử Tịch chỉ còn lại trên người Nhan Tiêu. Hiện tại Lạc Tử Tịch không để ý hắn, hắn chỉ có thể thông qua Nhan Tiêu để biết ý nghĩ của Lạc Tử Tịch, dù sao ngày hôm qua Lạc Tử Tịch cùng một chỗ với Nhan Tiêu, hai nữ nhân trong lúc đó hẳn là nói rất nhiều chuyện, hắn có thể mượn cơ hội nói chuyện phiếm với Nhan Tiêu tranh thủ tìm ra phương pháp giải hòa với Lạc Tử Tịch. Đánh ra chủ ý này, Lăng Dịch Hằng lái xe theo sau xe Nhan Tiêu.

Ở trong một nhà hàng, Lăng Dịch Hằng gọi món, nói thật hắn còn chưa ăn sáng, Lạc Tử Tịch không ở nhà hắn cũng lười làm, càng không có tâm tư làm, một lòng nghĩ chờ ở bên ngoài trước công ty Lạc Tử Tịch, cùng Lạc Tử Tịch giải thích tốt chuyện ngày hôm qua, cho nên vẫn không có chú ý tới mình vẫn chưa ăn sáng. Thời điểm bữa sáng đặt trước mặt hắn, hắn mới cảm giác được đói bụng. Mà Nhan Tiêu, ngồi đối diện hắn chỉ kêu một ly cà phê, thảnh thơi uống, bộ dáng không giống như muốn cùng hắn đàm thoại sự tình. Lăng Dịch Hằng cũng không quản nhiều như vậy, trước đem bữa sáng ăn, ăn no bàn cũng không muộn, dù sao Nhan Tiêu còn ngay tại trước mặt hắn.

Một phần bữa sáng nhanh chóng bị giải quyết, Lăng Dịch Hằng lau miệng, gọi nước uống, nói với Nhan Tiêu.

"Nhan Tiêu, hôm qua Tử Tịch vẫn cùng một chỗ với ngươi sao? Hôm qua nàng có phản ứng gì? Hôm qua nàng có nói cái gì hay không?"

"Ăn xong rồi?"

Nhan Tiêu nở nụ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn theo nhịp bản nhạc trong nhà hàng, Lăng Dịch Hằng có vẻ thực chờ mong câu trả lời của nàng.

"Tử Tịch hôm qua cùng một chỗ với ta, nhưng nàng cái gì cũng không nói, chỉ nói không muốn về nhà mà thôi. Ta nói Lăng tiên sinh, ngươi chơi đùa cũng thiệt tình quá đi, rõ ràng muốn ngươi chờ ta nửa tiếng mà thôi, ngươi lại... Nếu là một mình ta nhìn còn chưa sao, nhưng Tử Tịch vì theo ta xem hạng mục mới, tan tầm liền chạy tới, kết quả ngươi... Ngươi nói, muốn ta nói như thế nào mới tốt đây?"

Nhan Tiêu đột nhiên tỏ ra bộ dáng vô cùng đau đớn.

"Ta... Ta cũng không biết như thế nào. Nhan Tiêu, ngươi nói Tử Tịch giúp ta, ta biết sai lầm rồi, ta... Ta... Kia cũng là kìm lòng không được, nhất thời khống chế không được mới như vậy. Nhan Tiêu, ngươi phải tin tưởng ta, ta không có phản bội hôn nhân của ta cùng Tử Tịch, lúc đó chỉ là ngoài ý muốn."

Lăng Dịch Hằng nhìn thấy Nhan Tiêu tựa hồ đứng về phía hắn, liền tỏ ý đồ giải thích cho Nhan Tiêu nghe trước, hy vọng Nhan Tiêu có thể đem ý tứ của hắn truyền đạt tới Lạc Tử Tịch.

"Để làm chi muốn ta tin tưởng ngươi, ta cũng không phải lão bà ngươi."

Nhan Tiêu cố ý xem nhẹ lời Lăng Dịch Hằng nói, chỉ cần chọn một câu trả lời, nàng biết trong lòng Lăng Dịch Hằng nghĩ cái gì.

Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng. Lăng Dịch Hằng, đây chính là người tự tìm, cũng không nên trách ta. Khóe miệng Nhan Tiêu xả ra một nụ cười không có ai biết.