Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 40

"Lạc Tử Tịch, ngươi ly hôn đi."

Nhan Tiêu nghiêm túc nói với Lạc Tử Tịch.

Nàng chưa cùng Lạc Tử Tịch bàn luận về vấn đề này, vẫn muốn tự mình Lạc Tử Tịch đề xuất, bởi vì nàng không muốn bức Lạc Tử Tịch. Nhưng mà lúc này đây nàng ghê tởm vô cùng, nghĩ trên lưng Lạc Tử Tịch còn mang danh Lăng phu nhân, cả người nàng liền không được tự nhiên. Dù sao nàng cũng muốn lấy cái danh hiệu đó ra khỏi người Lạc Tử Tịch.

Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu, chỉ là im lặng nhìn Nhan Tiêu. Hôm nay Lăng Dịch Hằng nói gì đó cùng Nhan Tiêu nàng không hỏi đến, Nhan Tiêu không nói, nàng cũng không muốn hỏi. Nhưng nàng biết nhất định giữa bọn họ đã xảy ra cái gì, nếu không Nhan Tiêu cũng sẽ không phản ứng như vậy. Thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Nhan Tiêu luôn vân đạm phong khinh lại như vầy... Giống như rất phiền toái? Bất quá, Lạc Tử Tịch cũng nhìn ra được vấn đề trong mắt Nhan Tiêu, vốn dĩ từ đầu Nhan Tiêu không có nói từ "Ly hôn" này với nàng, tuy rằng hiện tại các nàng ở cùng nhau, dù có lý do để thay thế, nhưng Nhan Tiêu không có bắt nàng ly hôn. Hiện tại Nhan Tiêu nghiêm túc khiến cho Lạc Tử Tịch biết, có một số việc nàng phải nên đối mặt.

Lạc Tử Tịch biết thật ra trong lòng Nhan Tiêu muốn nàng có thể ly hôn với Lăng Dịch Hằng, không ai nguyện ý chia sẻ người yêu của mình, Nhan Tiêu cũng không ngoại lệ. Cho dù Nhan Tiêu không nói, Nhan Tiêu không biểu hiện ra bên ngoài, cũng không phải Nhan Tiêu hào phóng, chẳng qua Nhan Tiêu có thói quen chiều chuộng nàng, ẩn nhẫn nàng.

Đây là thời điểm nàng phải đem chuyện hôn nhân giải quyết thỏa đáng, nàng cùng Nhan Tiêu lúc này đây, không nên lại để cho Nhan Tiêu ủy khuất như vậy. Vấn đề giữa nàng và Lăng Dịch Hằng quả thật đã không thể trở lại như trước, mặc kệ là nàng ngoại tình hay Lăng Dịch Hằng ngoại tình, tan vỡ chính là tan vỡ, cho dù sai là do nàng, nàng cũng có thể dũng cảm gánh vác sai lầm của chính mình, cấp cho chính mình, cho Nhan Tiêu cùng Lăng Dịch Hằng một cái công đạo.

"Được."

Lạc Tử Tịch im lặng sau đó cũng chỉ nói một chữ.

Nhưng một chữ này lại như tiếng sấm truyền vào tai Nhan Tiêu. Nàng nghĩ Lạc Tử Tịch sẽ do dự rất lâu, nàng nghĩ Lạc Tử Tịch còn chưa dám đi đối mặt. Nhưng mà Lạc Tử Tịch lại dùng một từ đơn giản nói ra tất cả lựa chọn của nàng, cũng nói cho nàng biết kết quả. Nhan Tiêu có chút kích động ôm lấy Lạc Tử Tịch, là kích động cũng là cảm động.

"Nhan tiểu bằng hữu, ta chỉ nói một chữ mà thôi, ngươi sao lại kích động thành dạng này?"

Lạc Tử Tịch cười ôm lại Nhan Tiêu, nàng chỉ trả lời một cách đơn giản mà thôi, lại khiến cho Nhan Tiêu kích động như thế, trong lòng Lạc Tử Tịch cũng rất là cảm động, trong lòng cảm thấy phá lệ ấm áp. Đương nhiên nàng phát hiện Nhan Tiêu càng để ý nàng, biểu hiện càng ngày càng giống tiểu bằng hữu. Lạc Tử Tịch thấy thật buồn cười nhưng cũng hiểu được vô cùng hạnh phúc.

Lại nghe đến xưng hô "Nhan tiểu bằng hữu", trên trán Nhan Tiêu nhất thời hiện lên mấy cái hắc tuyến, mặt cuối xuống đất. Nàng mau thành nữ nhân ba mươi còn bị xưng là "Tiểu bằng hữu", bộ dáng này chính là bộ dáng nữ tình nhân kêu nàng phải kham làm sao nha?

"Lạc lão bà bà, tiểu bằng hữu trong miệng ngươi đã muốn mau ba mươi."

Nhan Tiêu buông ra Lạc Tử Tịch, trắng mắt liếc Lạc Tử Tịch một cái. Nàng vô cùng để ý có biết hay không?

Lạc Tử Tịch cười thầm, càng cùng một chỗ với Nhan Tiêu lại càng phát hiện Nhan Tiêu khả ái chịu không được. Ân, mau ba mươi, còn là bộ dạng nữ nhân độc thân xinh đẹp quả là rất ít. Kỳ thật Lạc Tử Tịch vẫn muốn hỏi Nhan Tiêu làm sao bảo trì độc thân đến bây giờ, người nhà nàng không nói gì sao? Nhan gia gia tộc lớn như vậy, cũng có thể mặc kệ không quản Nhan Tiêu sao?

"Ân, Nhan tiểu bằng hữu đã muốn mau ba mươi. Ha ha..."

Lạc Tử Tịch thực không phúc hậu nở nụ cười. Nhưng mà nàng cũng chả dám làm càn, cười một chút liền nói tiếp:

"Nhan Tiêu, đột nhiên sao lại muốn ta ly hôn?"

Có phải hay không Lăng Dịch Hằng làm gì Nhan Tiêu? nếu không Nhan Tiêu như thế nào đột nhiên nói với nàng như vậy?

Nhan Tiêu tiếp túc trắng mắt liếc Lạc Tử Tịch nói:

"Cái kia cực phẩm lão công của ngươi muốn ta giúp hắn giải thích chuyện ngày hôm qua, cái lý do lúc đó ta có thể lý giải, nhưng là ta không hiểu hắn thế nhưng muốn ta... Muốn ta và ngươi cùng hắn ba người với nhau... Shit! Hiện tại nghĩ tới còn cảm thấy buồn nôn. Lạc Tử Tịch, ngươi nói hắn thế nào lại có loại ý tưởng này, nói cái gì nếu là ta ngươi sẽ không để ý. Hắn dựa vào cái gì nói ngươi sẽ không để ý nha? Nói cái gì ba người cùng một chỗ, không chỉ có quan hệ giữa ta và ngươi tiến thêm một bước, còn có thể cùng hắn bên nhau, hôn nhân các ngươi cũng tốt đẹp viên mãn. Thật sự ta chưa gặp qua người cực phẩm như vậy, lúc đó nếu ta không cố kỵ bữa sáng chúng ta ăn cùng nhau không thể bị lãng phí, phỏng chừng ta sẽ phun lên mặt hắn. Lạc Tử Tịch, trước kia ngươi sao có thể thích người như vậy?"

Nhan Tiêu cho tới bây giờ còn không thể tưởng tượng.

Lạc Tử Tịch nghe xong liền biết sao lại thế này, chỉ là cười cười, cũng không vì lời của Nhan Tiêu mà có phản ứng đặc biệt, bởi vì nàng đã sớm đoán được ý nghĩ của Lăng Dịch Hằng. Chính là nghe được từ miệng Nhan Tiêu, tuy nàng có hơi căng thẳng nhưng tựa hồ tảng đá trong lòng lại buông xuống được.

"Ha ha, hắn khiến cho ngươi và ta cùng xuất hiện không phải vì để cho quan hệ chúng ta tốt lên, sau đó cho dù ta có phát hiện quan hệ ngươi cùng hắn nói tóm lại cũng sẽ không ngăn trở sao? Ta cũng không biết khi nào thì hắn bắt đầu có ý nghĩ như vậy."

Lạc Tử Tịch cười khổ.

Nhan Tiêu nhìn Lạc Tử Tịch, biểu tình hiện tại của Lạc Tử Tịch làm cho nàng thật đau lòng, bất quá, nàng còn có vấn đề muốn hỏi, liền hỏi:

"Lạc Tử Tịch, ngươi thật sự sẽ không ngại sao? Nếu là ta?"

Nhan Tiêu lấy câu kia của Lăng Dịch Hằng "Nếu là ngươi, Tử Tịch sẽ không để ý". Nàng thật muốn biết Lạc Tử Tịch có thể để ý hay không, Lăng Dịch Hằng cùng Lạc Tử Tịch kết hôn cũng đã lâu, Lăng Dịch Hằng có thể dùng lời thề son sắt nói Lạc Tử Tịch sẽ không để ý, khiến cho Nhan Tiêu trong lòng sinh ra một ít ý nghĩ. Một ít ý nghĩ sinh ra khiến nàng sợ hãi, cho nên nàng mới hỏi Lạc Tử Tịch.

Cái này, đến phiên Lạc Tử Tịch trắng mắt liếc Nhan Tiêu, tuy rằng nàng không biết vì sao Lăng Dịch Hằng lại dám chắc chắn nhất định nàng có thể nhận Nhan Tiêu, nhưng hiện tại nàng cảm thấy vấn đề Nhan Tiêu hỏi thực ngu ngốc, vì thế nói:

"Hắn với ai ta không để ý, duy độc ngươi không được."

Hiện tại Lăng Dịch Hằng yêu ai cùng ai, chỉ cần không phải là Nhan Tiêu nàng đều không có cảm giác gì. Dù sao, ly hôn đã là chuyện sớm hay muộn, xem ra, nàng không thể tránh mà không gặp, phải mau chóng cùng Lăng Dịch Hằng nói chuyện.

Nghe xong lời Lạc Tử Tịch nói, trên mặt Nhan Tiêu nhất thời nở ra một nụ cười thật to, một lần nữa đem Lạc Tử Tịch bế lên, sau đó hung hăng hôn một cái trên mặt Lạc Tử Tịch, lời này của Lạc Tử Tịch là nàng thích nghe nhất. Nhan Tiêu cười nói.

"Lạc Tử Tịch, ta phát hiện ta đã muốn yêu ngươi yêu đến không chịu nổi, ha ha ha..."

Lạc Tử Tịch rất muốn lại cho Nhan Tiêu ngu ngốc này mấy cái xem thường, ngẫm lại vẫn là quên đi.

"Lạc Tử Tịch, ngày mai ta mượn hiệp nghị ly hôn đi tìm Lăng Dịch Hằng được không?"

Nhan Tiêu cảm thấy hiện tại Lăng Dịch Hằng là một người vô cùng biến thái, không chuẩn Lạc Tử Tịch nói chuyện cùng hắn đến lúc đó hắn lại làm gì Lạc Tử Tịch. Nàng phải bảo vệ tốt Lạc Tử Tịch, biện pháp tốt nhất chính là để nàng ra mặt giúp Lạc Tử Tịch giải quyết. Tuy rằng nàng thực không muốn đối mặt Lăng Dịch Hằng, nhưng nàng càng không muốn Lạc Tử Tịch đối mặt Lăng Dịch Hằng.

Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu liếc mắt một cái, sửng sốt một chút nhưng lập tức đã hiểu được. Thật ra nàng muốn nói nàng có thể tự xử lý, nhưng nàng có năng lực tự xử lý thế nào? Chẳng qua là nghe Lăng Dịch Hằng cam đoan sám hối linh tinh, không có ý nghĩa lớn. Có lẽ để cho Nhan Tiêu cùng xử lý cũng không phải không tốt. Nhưng này dù sao cũng là chuyện giữa nàng và Lăng Dịch Hằng, đưa Nhan Tiêu đi cùng tựa hồ có chút không hợp lý.

"Ngày mai ta và ngươi cùng đi đi. Ta cho hắn một cơ hội biện bạch cuối cùng, cho dù hắn giải thích với ta không còn ý nghĩa gì, ta cũng sẽ không nghe lấy, nhưng nếu không cho hắn biện bạch, chuyện sẽ không được như vậy. Ta cũng không thể không gặp hắn. Sự tình, luôn phải có thời điểm giải quyết."

Lạc Tử Tịch suy nghĩ, cảm thấy vẫn là nàng đi cùng Nhan Tiêu tương đương tốt.

Nàng biết rõ tính tình Lăng Dịch Hằng, nếu nàng vẫn tránh mà không gặp, ngược lại sẽ làm cho Lăng Dịch Hằng cảm thấy còn có cơ hội, lại càng thêm quấn lấy không rõ. Cho nên nàng cần phải trực tiếp đối mặt thì tốt hơn, một lần nói rõ ràng. Hơn nữa Lăng Dịch Hằng không phải một người dễ dàng bỏ cuộc, nàng không xuất hiện, có lẽ Nhan Tiêu lại tiến hành không chừng.

"Được rồi, ngày mai ngươi không đi làm, ngày mai chúng ta cùng đi. Lạc Tử Tịch, thật ra ta không phải muốn bức ngươi, chỉ là người như hắn, không đáng để ngươi áy náy."

Nhan Tiêu biết Lạc Tử Tịch tâm địa thiện lương, bởi vì chính mình ngoại tình trước mà ôm áy náy với Lăng Dịch Hằng, cho nên không muốn thương tổn Lăng Dịch Hằng.

Nhưng mà Lăng Dịch Hằng thật sự không đáng Lạc Tử Tịch đối hắn như vậy, nam nhân này không chỉ vô liêm sỉ, quả thực là cặn bã trong cực phẩm. Lạc Tử Tịch áy náy vì dạng nam nhân này, nàng luyến tiếc.

"Ta biết."

Lạc Tử Tịch cho Nhan Tiêu một cái thản nhiên tươi cười.

Tâm tư Nhan Tiêu nàng sao lại không biết? Chỉ là chính mình ngoại tình quả thật có thẹn với Lăng Dịch Hằng, mặc kệ Lăng Dịch Hằng ra sao, nàng đã là người thứ nhất phản bội hôn nhân họ, một phần trách nhiệm này, nàng từ chối không được. Chỉ cần nghĩ đến sẽ cảm thấy thẹn. Nàng cùng Lăng Dịch Hằng nói thế nào đi nữa cũng là vợ chồng nhiều năm, cho dù hiện tại nàng yêu Nhan Tiêu, nhưng giữa nàng và Lăng Dịch Hằng còn có phần tình không thể tách. Nàng quý trọng chính bởi vì phân tình cảm này.

"Lạc Tử Tịch, không cần khó xử chính mình được không, ta sẽ đau lòng."

Lạc Tử Tịch như thế khiến cho Nhan Tiêu vô cùng đau lòng.

Lạc Tử Tịch cười cười, rúc vào lòng Nhan Tiêu, có chút tình cảm, trong lúc lơ đãng liền sinh ra, nhưng có chút tình cảm, nháy mắt cũng có thể loại bỏ. Cho dù nàng và Lăng Dịch Hằng có lỗi với nhau, nhưng không thể xóa bỏ việc bọn họ từng cùng nhau. Tình cảm này, vẫn còn đó. Hiện tại nàng có thể vì Nhan Tiêu cam tâm làm bất cứ chuyện gì, nhưng cũng không thể giấu đi cảm tình đã có với Lăng Dịch Hằng.

"Nhan Tiêu, sẽ trách ta sao?"

Sẽ trách ta rõ ràng yêu ngươi, lại vì người cũ mà hao tổn tình thần? Sẽ trách ta rõ ràng yêu ngươi, lại không thể quyết tuyệt sao? Thế nhưng hai câu phía sau Lạc Tử Tịch không nói ra. Kỳ thật nàng biết, không cần nàng nói Nhan Tiêu cũng có thể hiểu được, đây là nàng nhìn vào mắt mà hiểu, tâm hữu linh tê.

Nhan Tiêu gắt gao ôm Lạc Tử Tịch, nàng trách sao? Trách, nhưng nàng cũng luyến tiếc trách mắng. Lạc Tử Tịch vốn không phải người nhẫn tâm tuyệt tình, ngược lại Lạc Tử Tịch là một người đa tình thiện lương, ai nàng cũng không nhẫn tâm đi thương tổn, chỉ biết thương tổn chính mình.

"Đứa ngốc."

Nhan Tiêu cũng không nói gì, chỉ là tức giận mắng hai chữ.

Lạc Tử Tịch chính là đứa ngốc, một đứa ngốc không suy nghĩ cho chính mình, nhưng Nhan Tiêu biết, nàng rất yêu đứa ngốc này.

"Ha ha, nếu ta là đứa ngốc, ngươi chính là đứa ngốc đại siêu cấp."

Lạc Tử Tịch cũng cười, hướng vào lòng Nhan Tiêu cọ cọ, chỉ có Nhan Tiêu này đứa ngốc đại siêu cấp mới có thể yêu thương chiều chuộng nàng như vậy.

(Ây da, được nữa chặng đường rồi đó, lê hoa đái vũ a... Lên tinh thần lăn tiếp đoạn đường còn lại nào...) ❁◕ ◕❁    (◡‿◡✿)    ❀◕ ◕❀    (✿◠‿◠)    ✿◕ ◕✿