Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 61: - H

Lạc Tử Tịch bị Nhan Tiêu hôn đến hít thở không thông, nàng không thể không thừa nhận nàng cũng rất muốn Nhan Tiêu, nghĩ tới nàng cùng Nhan Tiêu hằng đêm sanh ca. Đều nói nữ nhân ba mươi như lang, này cũng không phải không có đạo lý, nhìn xem Nhan Tiêu hiện tại đối với nàng đâu phải chỉ là như lang như hổ. Quả thật muốn đem nàng nuốt sống.

Nhan Tiêu để cho Lạc Tử Tịch nằm xuống, Lạc Tử Tịch rốt cuộc giữa lúc Nhan Tiêu cuồng nhiệt hôn tạm ngừng một lát thở hổn hển.

"Nhan Tiêu."

Xấu hổ gọi một tiếng Nhan Tiêu, nàng biết Nhan Tiêu vì sao cuồng nhiệt như vậy, hiện tại toàn bộ thân nàng cũng bắt đầu khô nóng lên. Nhan Tiêu luôn có thể dễ dàng trêu chọc thân thể nàng.

"Ta muốn ngươi, rất muốn rất muốn. Mấy ngày qua ta vẫn nhìn đến ngươi, nhưng ta lại không thể đi ra. Ngươi không biết ta đều nhanh điên rồi."

Nhan Tiêu nhìn xuống Lạc Tử Tịch, trong lòng sớm đã ngứa đến khó nhịn, hận không thể đem Lạc Tử Tịch tước lấy nuốt sống. Nhưng nàng luôn luôn có thể ôn nhu với Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu điều chỉnh hô hấp chính mình, nàng hy vọng mỗi một lần nàng cùng với Lạc Tử Tịch đều tốt đẹp như vậy, Lạc Tử Tịch mấy ngày nay cũng mệt mỏi, nàng không thể cùng Lạc Tử Tịch quá điên cuồng.

Nhan Tiêu nhẹ nhàng vén lên áo ngủ Lạc Tử Tịch, đem áo ngủ cởi ra, phong cảnh bên trong lập tức hiện ra trong đáy mắt Nhan Tiêu. Không phải lần đầu tiên nàng thấy thân thể Lạc Tử Tịch, nhưng vẫn không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

Dao động ngón tay, di chuyển trên ngọn núi của Lạc Tử Tịch, bạch ngọc da thịt, trơn mềm xúc cảm, đầu ngón tay truyền đến từng trận rung động, cái loại cảm giác tuyệt vời này, khiến Nhan Tiêu hoàn toàn cảm thụ được khí tức mê người. Cảm giác quyến luyến động lòng người kia, Nhan Tiêu nhẹ nhàng vuốt lấy vòng eo mềm mại không xương, tìm tòi địa phương bí ẩn trên người Lạc Tử Tịch.

Lạc Tử Tịch có chút ngượng ngùng nhắm mắt lại, ánh mắt Nhan Tiêu nhìn nàng khiến nàng không khỏi đỏ mặt, trong mắt Nhan Tiêu hoàn toàn ngập tràn xích – lõa – dục – vọng. Nàng cùng Nhan Tiêu không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi khi Nhan Tiêu dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, nàng vẫn tránh không được chút ít khẩn trương. Lạc Tử Tịch cảm giác từng lỗ chân lông trên cơ thể mình bắt đầu nở rộ dưới ánh mắt Nhan Tiêu.

Nhan Tiêu đem tất cả mong nhớ mấy ngày qua đều đưa đến đầu ngón tay, đối mặt Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu không khỏi tán thưởng kiệt tác tỉ mỉ của thượng đế, lúc này mọi thứ của Lạc Tử Tịch nàng nhìn không sót chút gì, cảnh đẹp chờ thưởng thức a! Mỗi một tế bào sinh động trên thân thể, hương thơm say lòng người, tay chân Nhan Tiêu tham luyến nhẹ nhàng vui đùa vuốt lấy da thịt bạch ngọc không tỳ vết, không chịu buông tha cho.

Lạc Tử Tịch cảm nhận được lửa nóng từ đầu ngón tay Nhan Tiêu lan truyền trên người nàng, thân thể nàng nhịn không được khẽ nâng, hưởng thụ âu yếm Nhan Tiêu dành cho nàng. Động tác Nhan Tiêu thật ôn nhu, như là đang cầm một kiện trân bảo quý giá trên tay, trong lòng Lạc Tử Tịch cảm động rất nhiều, càng nhiều là từng đợt rung động khiến nàng sợ hãi.

Nhan Tiêu ngắm đã mắt một mảnh cảnh xuân trước mặt. Nụ hoa phấn hồng trong tuyết phá lệ đặc biệt thấy rõ. Đồi núi kiêu ngạo kia sớm đã vì nàng mà mang theo một phần xúc cảm vi diệu, vẻ đẹp tinh tế khiến cho Nhan Tiêu yêu thích không buông tay. Nàng vẫn vì mỗi một tấc da thịt của Lạc Tử Tịch mà mê muội. Dọc theo khe rãnh trượt xuống, ngón tay mang đến từng trận nhiệt khí, kia tư vị kỳ diệu không lời nào tả được, kích thích dục vọng trong cơ thể Nhan Tiêu càng thêm mãnh liệt. Ngón tay thuận thế tiếp tục hạ xuống, xẹt qua da thịt non mềm trải dài, cuối cùng lưu lại trên tiểu khả ái kia. Khiến người ta vô hạn trìu mến...

"Tiêu..."

Lạc Tử Tịch cảm thấy Nhan Tiêu nếu cứ tiếp tục dùng ngón tay di chuyển trên người nàng như vậy, trong cơ thể nàng sẽ bị sâu cắn khó chịu mà chết. Lạc Tử Tịch đã bắt đầu không ức chế được khó chịu trong cơ thể, nàng muốn nhiều, càng nhiều hơn nữa.

"Muốn ta yêu ngươi sao?"

Khóe miệng Nhan Tiêu tràn đầy ý cười tà mị, nàng thích nhất ánh mắt khó nhịn lúc này của Lạc Tử Tịch. Nàng thích Lạc Tử Tịch cần nàng, đó là một loại cảm giác thỏa mãn, cảm giác thỏa mãn khi người ấy cần mình. Ngón tay Nhan Tiêu vẫn còn dao động trên người Lạc Tử Tịch, nhưng môi nàng đã phủ kín môi Lạc Tử Tịch, nàng dùng đôi môi của mình tạm thời hóa giải xao động vội vàng của Lạc Tử Tịch.

Thiêu, đậu, bát, liêu, điểm, hoạt,* tay Nhan Tiêu ở trên người Lạc Tử Tịch thi triển hết thần thông, khiến cho nhiệt độ cơ thể Lạc Tử Tịch cấp tốc bay lên, đã gần như muốn thiêu đốt tất cả, mỗi một tấc da thịt đều bốc cháy trên tay Nhan Tiêu. Nhan Tiêu nhanh chóng rút đi quần áo chính mình, để cho hỏa diễm từ Lạc Tử Tịch đem đốt cháy nàng, hai cỗ thân thể thiêu đốt gắt gao dán lại cùng nhau, sau đó, ai cũng không biết là ai trước điên cuồng, hai nữ nhân tuyệt mỹ xinh đẹp đắm chìm trong tình yêu của nhau, hướng tới đỉnh cao tươi đẹp nhất.

* 挑、逗、拨、撩、点、滑Khiêu gảy, trêu chọc, xoay chuyển, ve vuốt, chạm nhẹ, lướt qua.

"Tịch, dường như thân thể chúng ta so với ta tưởng tượng còn muốn nhớ nhung lẫn nhau hơn."

Nhan Tiêu đem Lạc Tử Tịch ôm vào lòng, ở trên trán nàng hôn một cái, song song nằm trên giường. Sau một hồi điên cuồng kia, nàng cùng Lạc Tử Tịch đều yếu ớt mà hô hấp, tia nhiệt độ kia vẫn còn nhẹ nhàng bao quanh bên cạnh hai người.

Lạc Tử Tịch cho Nhan Tiêu một cái xem thường, bây giờ nàng không có bao nhiêu khí lực, nhưng được tựa vào lòng Nhan Tiêu, nàng cảm thấy thật an tâm. Lo lắng mấy ngày qua khiến nàng mỏi mệt không chịu nổi, nay Nhan Tiêu bình an trở về, thân thể cùng tâm của nàng đều được thả lỏng, sau đó tất cả mỏi mệt đều đột phá mà ra. Lại trải qua một phen chiến đấu vừa rồi, Lạc Tử Tịch lúc này thầm nghĩ an ổn ngủ một giấc, nàng không biết ngày mai sẽ như thế nào, Nhan Tiêu có phải còn muốn âm thầm giúp đỡ nàng hay không, nhưng có Nhan Tiêu ở đây, mặc kệ là ra mặt hay là lặng lẽ, nàng cũng không phải lo lắng.

Đầu ngón tay Nhan Tiêu vẫn còn bồi hồi trên người Lạc Tử Tịch, dục hỏa trong lòng lại bắt đầu hừng hực bốc cháy lên.

"Tịch, ta còn muốn..."

Nhan Tiêu ở trên môi Lạc Tử Tịch khẽ hôn một cái, nhẹ giọng nói.

Lạc Tử Tịch "Ân" một tiếng, cũng không mở mắt ra. Nàng thật sự rất mệt mỏi, chưa bao giờ cảm thấy mệt như vậy, hiện tại chỉ muốn ngủ, nàng không nghĩ cự tuyệt Nhan Tiêu, chính là nàng không có tinh lực bồi Nhan Tiêu nữa. Nàng chỉ có thể bỏ mặc thân thể chính mình rung động dưới đầu ngón tay Nhan Tiêu, nhưng ý thức của nàng đã dần dần mơ hồ. Bởi vì biết là Nhan Tiêu, cho nên nàng không hề phòng vệ cứ như vậy mà ngủ mất. Nhường Nhan Tiêu muốn ép buộc nàng thế nào đều được...

Nhan Tiêu được Lạc Tử Tịch đáp ứng, sau đó bắt đầu ở trên người Lạc Tử Tịch đánh trống gây rối, lần nữa hôn toàn thân Lạc Tử Tịch, nhưng càng ngày càng không được đáp lại của Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu khả nghi ngẩng đầu lên, phát hiện Lạc Tử Tịch đã ngủ. Nhan Tiêu sủng nịch nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Lạc Tử Tịch, nằm xuống bên người nàng, đem Lạc Tử Tịch bảo hộ trong lòng, chặt chẽ gắt gao dính với nhau, sau đó nhắm mắt lại.

Lạc Tử Tịch cho dù đang ngủ, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, Nhan Tiêu có thể cảm nhận được hạnh phúc lúc này của Lạc Tử Tịch, bởi vì nàng cũng vậy. Nhan Tiêu tuy là nhắm mắt lại, nhưng nàng không ngủ được, thân thể nàng với Lạc Tử Tịch vẫn còn nóng bỏng, nhưng nàng cũng không muốn phá rối Lạc Tử Tịch.

Lạc Tử Tịch mấy ngày nay có bao nhiêu mệt mỏi nàng đều thấy, đây vốn dĩ là việc của nàng, hiện tại lại để lên người Lạc Tử Tịch, khiến cho Lạc Tử Tịch phải nhận những thứ vốn nàng không muốn nhận. Nhan Tiêu đau lòng ôm Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch muốn là cuộc sống yên bình, nhưng mà hiện tại... Đã bị đẩy ra đầu sóng gió.

Lạc Tử Tịch mơ mơ màng màng từ trong lòng Nhan Tiêu lui ra, nàng dường như cảm nhận được Nhan Tiêu chưa ngủ, vì thế hai tay vuốt ve mặt Nhan Tiêu, tuy không có mở mắt nhưng lại chuẩn xác tìm được môi Nhan Tiêu, hôn một cái, sau đó dán tại trán Nhan Tiêu mơ hồ nói:

"Ngủ đi."

Sau đó còn chưa chờ Nhan Tiêu phản ứng được, Lạc Tử Tịch lại ngủ mất.

Nhan Tiêu nhìn Lạc Tử Tịch gần trong gang tấc, trong mắt trên mặt đều tràn đầy ý cười, thời điểm Lạc Tử Tịch mơ mơ màng màng thật sự rất khả ái, nàng rất muốn đem Lạc Tử Tịch đặt phía dưới hung hăng chà đạp một phen. Nhưng nhìn thấy Lạc Tử Tịch lại ngủ mất, nàng chỉ có thể áp chế dục hỏa, một lần lại một lần đem dung nhan Lạc Tử Tịch khắc sau vào đáy lòng.

Bởi vì có người ôm lấy, Lạc Tử Tịch ngủ một đêm phi thường tốt, lúc nàng mở mắt nhìn thấy Nhan Tiêu im lặng ngủ bên cạnh nàng, khóe miệng không khỏi gợi lên nụ cười hạnh phúc. Nàng vẫn có thói quen tỉnh lại nhìn thấy Nhan Tiêu, lúc Nhan Tiêu ngủ không có yêu mị, không có diễm lệ như vậy, nàng rất là đơn thuần. Lạc Tử Tịch nhịn không được ở trên môi Nhan Tiêu chậm rãi hôn nhẹ mấy cái, nàng thật không ngờ nguyên lai cuộc sống có thêm một nữ nhân lại mỹ mãn như thế.

Nhan Tiêu cảm giác người bên cạnh động đậy, môi của mình lại bị đánh lén, Nhan Tiêu không có mở mắt ra liền nhanh chóng dùng hai tay đem Lạc Tử Tịch ôm chặt, sau đó mở mắt ra trong nháy mắt tìm được môi Lạc Tử Tịch, hung hăng ấn tới, trừng phạt vừa rồi Lạc Tử Tịch đánh lén nàng. Hai người sáng sớm điên cuồng, kịch liệt hôn lưỡi.

Nhan Tiêu cảm thấy mỹ mãn rời đi môi Lạc Tử Tịch, mỗi ngày tỉnh lại có thể có một nụ hôn nồng nhiệt như vậy, thật sự là một chuyện phi thường hạnh phúc.

"Như thế nào tỉnh sớm như vậy? Ngủ không được ngon sao?"

Nhan Tiêu đau lòng hỏi. Nhan Tiêu nhìn một chút thời gian, còn rất sớm, Lạc Tử Tịch sao tỉnh sớm như vậy?

"Không có, đã vài ngày không ngủ được an ổn như vậy. chẳng qua nghĩ tới hôm nay phải đi công ty, trong lòng khó tránh khỏi có chút không yên, ngươi biết không, đây là lần đầu tiên ta trải qua chuyện như vậy."

Lạc Tử Tịch tựa vào lòng Nhan Tiêu từ từ nói ra. Nói thật, trong lòng nàng vẫn có chút khẩn trương, Nhan thị là xí nghiệp lớn cỡ nào, nàng bỗng dưng thành tổng tài Nhan thị, ngươi nói trong lòng nàng có thể không khẩn trương sao?

Trước kia tuy rằng Nhan Tiêu là tổng tài Nhan thị, đối với chữ tổng tài này nàng đã thấy nhưng không thể trách, nhưng hiện tại rơi xuống đầu nàng, Lạc Tử Tịch vẫn cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Nàng có cảm giác ngày hôm qua có phải nàng nhất thời nóng đầu hay không, hoặc là chính mình đang nằm mơ, dù sao lúc này Nhan Tiêu còn đang hảo hảo nằm cạnh nàng, tổng tài Nhan thị vẫn là Nhan Tiêu chứ không phải Lạc Tử Tịch nàng.

"Ha ha, nguyên lại ngươi vì việc này mà nhiễu loạn nha? Lạc Tử Tịch, ngươi từng nói với ta, ngươi nói nếu ta tin tưởng ngươi, để cho ngươi làm việc giúp ta. Bây giờ ta tin tưởng ngươi, đem tất cả chức quyền giao cho ngươi, có chỗ nào giống như không tin tưởng ngươi đâu? Đừng lo lắng, hết thảy có ta ở đây, không phải chỉ là một cái tổng tài thôi sao? Lão bà của ta lợi hại như vậy, ta đều làm tốt, chẳng lẽ lão bà ta làm lại không tốt sao? Tuy là ta không tiện ra mặt, nhưng hết thảy có ta ở đây, ta sẽ âm thầm giúp đỡ ngươi. Tư liệu ngày hôm qua đưa cho ngươi đã xem qua đi, có ta ở đây không có vấn đề gì. Ân?"

Nhan Tiêu vô cùng thân thiết ôm Lạc Tử Tịch, trước kia khi nàng nhận lấy vị trí này cũng có chút không yên, sợ tự mình làm không tốt, nhưng tất cả đều qua đi. Năm đó là lão ba trực tiếp phủi tay quăng xuống cho nàng, cũng chẳng có ai nói cho nàng biết phải nên làm thế nào, hiện tại Lạc Tử Tịch có nàng ở đây, nàng sẽ toàn tâm toàn ý để cho Lạc Tử Tịch đứng vững gót chân ở công ty.

"Ân."

Lạc Tử Tịch lên tiếng, (binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn), chuyện Nhan Tiêu có thể làm, Lạc Tử Tịch nàng lại làm không được sao? Không có khả năng!

[Thiên a, xong rồi, để Jay kể quá trình edit chương H cho mọi người nghe chút. Edit chương H là một nghệ thuật nha, cả quá trình Jay edit cứ như là bế quan tu luyện nội công vậy.

Này nha, vừa phải dịch dễ hiểu, vừa phải tìm từ phù hợp, không thể quá thanh thuần, cũng không thể quá dung tục, tới mấy cái chỗ nhạy cảm, còn phải sắp xếp làm sau cho câu văn trôi chảy, cái bản raw nó ngắt câu không có giống tiếng Việt tụi mình. Dịch muốn khùng luôn.

Tiếp há, vừa edit vừa nghe hòa tấu, làm cái méo gì mà cái đoạn hòa tấu này nó lại có tiếng thở dốc, má ơi không lẽ Jay dâm giả tự dâm. Bậy, Jay rất là chong xáng nga.

Đã vậy thì thôi đi, hai má thú cưng lại cứ nhõng nhẽo, một đứa ngồi trước đùi, một đứa nằm sau lưng. Nằm yên lặng là được rồi, muỗi chích mông hả gì ấy, cứ cọ tới cọ lui, khiều khiều kéo kéo. Jay ngứa với nhột không chịu nổi, đá ra thì lát sau lại lết tới. Mém xíu nữa là tẩu hỏa nhập ma con mẹ nó rồi.

Bởi mới nói, lần nào edit chương H xong là mồ hôi mẹ, mồ hôi con đổ đầy người.

Hôm nay hai chương như vậy đã chịu chưa, tuần sau cố gắng được năm chương có muốn không??? Muốn thì nói gì đó mát tai Jay nghe đi. Hắc hắc]