Nhan Tiêu mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là tìm kiếm Lạc Tử Tịch, vẫn còn tốt, Lạc Tử Tịch ở ngay tầm mắt nàng, có điều cũng bị trói giống như nàng. Nhan Tiêu phát hiện mình ở trong một cái kho chứa đồ nhỏ, tay bị trói ra phía sau, chân cũng bị trói chặt. Thấy mình không sao nghĩ rằng lạc tử tịch cũng không bị gì, sự lo lắng của Nhan Tiêu dành cho Lạc Tử Tịch cuối cùng cũng coi như buông xuống một nửa. Đã đáp ứng Lạc Tử Tịch sau khi chuyện Nhan gia kết thúc sẽ mang Lạc Tử Tịch ra ngoài giải sầu. Thật ra hai người không có đi đâu xa, chỉ để cả hai thư giản một ngày, tay nắm tay cùng về nông thôn. Nhan Tiêu biết Lạc Tử Tịch thích cùng mình tản bộ trên đường đất nhỏ ở làng quê, Nhan Tiêu cũng thích, trong lòng hai người đều muốn được nhàn hạ như vậy. Chỉ là Nhan Tiêu không nghĩ tới, lúc nàng và Lạc Tử Tịch bình yên dã ngoại ở con đường nhỏ lại bị một nông dân đội mũ rơm dùng súng điện đánh ngất, tới khi nàng phản ứng kịp thì cả người đã bị tê liệt, làm thật chu đáo. Mà Lạc Tử Tịch ở cạnh hoảng loạn đỡ nàng cũng bị đánh ngất, vài giây trước khi ngất đi Nhan Tiêu trông thấy được nụ cười âm hiểm bên dưới mũ rơm, Lăng Dịch Hằng! Nghĩ tới là âm mưu của Lăng Dịch Hằng, Nhan Tiêu nhíu mày, xem ra Lăng Dịch Hằng theo dõi cả hai tới đây, do nàng quá bất cẩn. Nàng không nghĩ tới Lăng Dịch Hằng không biết hối cải mà còn tệ hại hơn, Nhan Tiêu cảm thấy trước đây mình đã quá nhân từ với hắn. Tay chân Nhan Tiêu bị trói nhưng vẫn có thể dùng thân mình di chuyển, mặc dù trên người không có bao nhiêu sức lực nàng vẫn cố gắng di chuyển đến bên cạnh Lạc Tử Tịch. Lúc này Lạc Tử Tịch vẫn còn hôn mê, chân mày gắt gao nhíu lại, Nhan Tiêu thấy được vô cùng đau lòng. Nhan Tiêu nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh sáng xuyên thấu qua chứng tỏ bây giờ là ban ngày, chắc là cả hai bị giam chưa lâu. Không thấy bóng dáng Lăng Dịch Hằng, chẳng biết đã đi đâu. Nhan Tiêu thử gọi Lạc Tử Tịch vài tiếng thế nhưng Lạc Tử Tịch vẫn chưa tỉnh. Nhan Tiêu cúi xuống hôn lên chân mày đang gắt gao nhíu lại của Lạc Tử Tịch, nàng phải nghĩ biện pháp đánh thức Lạc Tử Tịch trước khi Lăng Dịch Hằng trở lại, sau đó thoát khỏi nơi này. "Lốp bốp" Hai tiếng vỗ tay truyền tới, trong lòng Nhan Tiêu cả kinh, nàng biết Lăng Dịch Hằng đã trở về. Quả nhiên tiếng vỗ tay chấm dứt thanh âm Lăng Dịch Hằng liền truyền tới: "Quả là vô cùng ân ái nha, đã tới mức này còn không quên ôn tồn một hồi, Nhan Tiêu, ta đây không thể không ao ước. Hahaha..." Người chưa tới đã nghe được âm thanh, khóe miệng Nhan Tiêu kéo lên, trong lòng không có bất cứ e ngại gì mà là thời khắc cảnh giác, chỉ có bình tĩnh đối phó mới mong thoát đi được. Mà lúc này chân mày Lạc Tử Tịch lay động một chút, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Phản ứng đầu tiên của Lạc Tử Tịch cũng là tìm kiếm Nhan Tiêu, thấy Nhan Tiêu đang nhìn nàng tâm nàng mới thả lỏng, vừa muốn cử động một chút mới phát hiện mình đã bị trói, mà Nhan Tiêu cũng như vậy. Chỉ là Nhan Tiêu vẫn mỉm cười ấm áp nhìn nàng, trong lòng Lạc Tử Tịch cũng nhận thấy, đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, sau đó cũng cười trả lại Nhan Tiêu, biểu thị nàng không sao. Tâm hữu linh tê, cả hai còn sống sót là tốt rồi. Sống sót mới có thể nghĩ ra biện pháp ứng phó. Lăng Dịch Hằng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy ánh mắt của hai người không khỏi nổi giận. Nhưng mà hắn vẫn đem nổi giận giấu đi, tiến vào nhà kho ngồi xuống cái ghế hắn đã sớm chuẩn bị, quan sát hai nữ nhân đã bị hắn trói. Một người là vợ trước, một người là nữ nhân hắn từng yêu thích nhưng một lần lại một lần ngấm ngầm mưu tính để hắn không còn gì cả. Nhìn thấy một màn ẩn giấu tình ý giữ hai nữ nhân đối diện đâm nhói tim hắn, cũng đã rơi vào tay hắn vậy mà hai nữ nhân kia một chút cũng không sợ hãi, hắn không tin hai người bọn họ không biết sợ là gì! Nhan Tiêu không để ý đến Lăng Dịch Hằng mà chỉ nhìn ngắm Lạc Tử Tịch, sợ sệt không phải là từ vựng xuất hiện trong từ điển của nàng, đặc biệt là lúc này, chỉ cần ở cùng Lạc Tử Tịch nàng sẽ thấy an tâm, cho dù ở trong hoàn cảnh nào. Nàng nghĩ Lạc Tử Tịch cũng giống như nàng, khi Lạc Tử Tịch mỉm cười với nàng, nàng đã hiểu tất cả. "Đến lúc này rồi còn muốn ở cùng nhau sao?" Kích động trước nhất vẫn là Lăng Dịch Hằng, hắn không xem nổi hai nữ nhân không coi ai ra gì thâm tình nhìn nhau. Lăng Dịch Hằng từ trên cái ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Tử Tịch và Nhan Tiêu, nhìn cả hai gần sát nhau, Lăng Dịch Hằng liền nhấc chân đá Nhan Tiêu một cái, đem Nhan Tiêu đá cách xa Lạc Tử Tịch. Nhan Tiêu bị tấn công, sau một trận đau đớn nàng thuận thế lăn sang một bên, nhờ vậy mà chịu ít trọng lực, dù vậy thân mình vẫn cảm thấy đau đớn. Nàng chưa nghĩ tới Lăng Dịch Hằng sẽ nhân từ với nàng, Lăng Dịch Hằng sớm hận nàng thấu xương, hiện tại hận không thể đem nàng băm thành tám mảnh. Nàng chịu chút đau đớn không sao, miễn đừng tổn thương Lạc Tử Tịch là được rồi. "Nhan Tiêu!" Lạc Tử Tịch nôn nóng kinh ngạc thốt lên, nàng không nghĩ tới Lăng Dịch Hằng thật sự đạp mạnh Nhan Tiêu một cước. Nhìn thấy Nhan Tiêu bị đá sang một bên tâm Lạc Tử Tịch đều đau nát, thế nhưng Nhan Tiêu vẫn không rên lên một tiếng. Lạc Tử Tịch nhìn thấy tức giận trong mắt Nhan Tiêu, nàng biết Nhan Tiêu tức giận rồi, nhưng giận thì làm sao, bây giờ nàng với Nhan Tiêu đều rơi vào tay Lăng Dịch Hằng, Lăng Dịch Hằng bây giờ khiến nàng càng thấy xa lạ. Nhan Tiêu nhìn Lạc Tử Tịch, khóe miệng nhếch lên một chút, nở một nụ cười chứng tỏ nàng không sau, tiếp đó lạnh lùng quét đến trên người Lăng Dịch Hằng: "Chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?" Một đại nam nhân chỉ có chút thủ đoạn này thôi? Đầu tiên là đánh ngất người ta, sau đó đánh đập? Hừ, cũng chỉ như vậy mà thôi. Nhan Tiêu xem thường Lăng Dịch Hằng, trong lòng âm thầm tính toát nên làm gì để thoát ra. Lăng Dịch Hằng nhìn thấy Nhan Tiêu mặc dù chịu một cước của hắn nhưng lại không rên ra tiếng, cảm thấy càng thêm tức giận. Nhưng mà hắn biết bây giờ Nhan Tiêu rơi vào tay hắn, lớn lối như vậy cũng chỉ nhất thời mà thôi, ngược lại hắn muốn xem xem Nhan Tiêu có thể hung hăng tới khi nào! Rơi vào tay hắn, hắn muốn Nhan Tiêu biết được cái gì gọi là "Sống dở chết dở." Lăng Dịch Hằng không để ý tới ánh mắt lạnh lùng của Nhan Tiêu, quay lại ngồi lên ghế, sau đó cười nhìn hai người trước mặt. Thời điểm động tâm vì Nhan Tiêu, hắn vẫn luôn muốn cùng lúc ôm ấp Nhan Tiêu và Lạc Tử Tịch, cùng nhau hầu hạ dưới gối hắn. Đợi sau khi cả hai đều trở thành người của hắn, hắn ngược lại muốn nhìn xem Nhan Tiêu còn có thể hung hăng hay không. Trước đây hắn nỗ lực theo đuổi Nhan Tiêu vậy mà luôn bị từ chối ra mặt, duy nhất một lần lấy lòng hắn lại là tính kế hắn. Lăng Dịch Hằng nhớ tới chuyện lúc trước liền tức giận, không mềm thì cứng, một nam nhân như hắn còn sợ chinh phục không được một nữ nhân sao? Nghĩ tới, Lăng Dịch Hằng liền chăm chú nhìn ngắm Nhan Tiêu, mặc dù lúc này Nhan Tiêu mặc trên người là đồ thể thao thông thường, thế nhưng vẫn không giấu được tư thái xinh đẹp của nàng, một vưu vật như thế, đã là nam nhân sẽ chảy nước miếng. Còn Lạc Tử Tịch đây? Vốn là lão bà hắn, thân thể Lạc Tử Tịch không ai quen thuộc hơn hắn, có bao nhiêu mê người hắn cũng rất rõ ràng. Nghĩ đến hai người kia sắp sửa nằm dưới thân mình, trên mặt Lăng Dịch Hằng không khỏi cười ra tiếng. Nhận thấy được biến đổi trong mắt Lăng Dịch Hằng, chân mày Nhan Tiêu chau lại, mơ hồ dự đoán được Lăng Dịch Hằng muốn đối phó nàng như thế nào. Nhan Tiêu nhìn Lạc Tử Tịch, đọc được thông tin giống nhau. Lạc Tử Tịch sao có thể không biết biến hóa trong mắt Lăng Dịch Hằng, đã bắt đầu đánh chủ ý lên Nhan Tiêu, nội tâm Lạc Tử Tịch bắt đầu sốt ruột, nàng không thể trở mắt ngồi nhìn Nhan Tiêu rơi vào miệng cọp. Lạc Tử Tịch quét mắt nhìn xung quanh, nàng và Nhan Tiêu không thể ngồi chờ chết, thừa dịp Lăng Dịch Hằng còn chưa động thủ với các nàng phải nghĩ ra biện pháp giải thoát. "Không nên nghĩ tới việc chạy khỏi đây, các người phải biết đây là đâu, bên ngoài hoang tàn vắng vẻ, nơi này chỉ là gian phòng nhỏ dựng trong vườn trái cây ở nông hộ mà thôi, mùa này bây giờ sẽ không có ai xuất hiện ở đây, cho dù các ngươi la rách cổ họng cũng vô dụng." Dường như Lăng Dịch Hằng nhìn ra được ý đồ chạy trốn của Nhan Tiêu và Lạc Tử Tịch. Hắn thật nên cảm kích Nhan Tiêu và Lạc Tử Tịch đi tới chỗ hoang vu không người này mà hẹn hò, mới để cho hắn có cơ hội tốt ra tay. Hoàn cảnh nơi này hắn rất hài lòng, các thiết bị điện tử trên người Nhan Tiêu và Lạc Tử Tịch đã sớm bị hắn ném đi, người Nhan gia muốn tìm ra, khó lắm! Nhan Tiêu cùng Lạc Tử Tịch đương nhiên biết hiện tại các nàng ở trong hoàn cảnh xấu như thế nào, vì vậy vẫn không lên tiếng, nếu như Lăng Dịch Hằng không bịt miệng hai người cũng đủ chứng minh không sợ các nàng kêu cứu mạng. Vì lẽ đó cả hai không thèm tốn sức hô hào, muốn chạy trốn nhất định phải dựa vào chính mình. Lạc Tử Tịch nhìn thấy cách hai nàng không xa có cái giá đỡ, phía trên đặt mấy bình nông dược, trong đó có hai lọ bằng thủy tinh, tâm tư Lạc Tử Tịch sáng lên. Không dám đem ánh mắt dừng lại ở mấy bình nông dược quá lâu, sợ Lăng Dịch Hằng nhìn ra đầu mối gì, Lạc Tử Tịch hướng về Nhan Tiêu kéo ra khóe miệng. Lúc mới bắt đầu Nhan Tiêu cũng không có chú ý tới mấy mấy chiếc lọ kia, cũng không chú ý đến khóe miệng Lạc Tử Tịch có ý nghĩa đặc thù gì, chẳng qua cảm thấy có chút khác biệt, nhất thời không hiểu được ý Lạc Tử Tịch. Nhưng mà không lâu tâm tư liền lóe lên, hiểu rồi, bình thường Lạc Tử Tịch nhếch môi với nàng đều quen nghiêng về bên phải, bây giờ là bên trái, chẳng trách nàng lại cảm thấy kỳ quái, hóa ra là ra hiệu phương hướng cho nàng. Nhan Tiêu không có nhìn thẳng vào nơi đó mà là dư quang quét qua, sau đó biết được dụng ý của Lạc Tử Tịch. Lạc Tử Tịch nỗ lực chống đỡ thân thể chính mình, chỗ của nàng tương đối gần mấy chiếc lọ kia, nàng phải nghĩ biện pháp vô tình đánh rơi chiếc lọ, sau đó dùng thủy tinh cắt đứt dây thừng trên tay nàng và Nhan Tiêu. Lạc tổng trong lòng hơi động, trừng mắt Lăng Dịch Hằng, cả giận nói: "Hừ, đê tiện!" "Hahaha..." Lăng Dịch Hằng nghe Lạc Tử Tịch mắng không khỏi cười to, sau đó nói: "Lạc Tử Tịch, rốt cuộc ta cũng thấy được ngươi tức giận, xem ra người rất lưu ý Nhan Tiêu. Trước đây cho dù người giận cũng sẽ không mắng ta đê tiện, không thèm nói chuyện chỉ biết lạnh lùng nhìn ta. Hừ hừ, ta đê tiện, ta đê tiện thế nào cũng không bằng hai người các ngươi? Ta đê tiện thế nào cũng không bằng những thủ đoạn đê tiện Nhan Tiêu đã dùng? Đê tiện thì sao? Còn hèn hạ nữa kìa, các ngươi còn chưa thấy được đâu, có điều các ngươi không cần gấp gáp, rất nhanh sẽ được học hỏi." Trước đây cho dù tức giận cỡ nào, cơ bản Lạc Tử Tịch không nói một câu, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn để hắn sởn cả tóc gáy, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tử Tịch là một vũ khí có lực sát thương rất lớn. "Người cho là chúng ta sẽ sợ sao?" Lạc Tử Tịch khôi phục lạnh nhạt như cũ, sau đó cố gắng đứng lên, tuy rằng không quá vững nhưng mà đứng lên thì vẫn có thể, nàng nhìn thẳng vào Lăng Dịch Hằng, hàn khí trong mắt đủ để đem Lăng Dịch Hằng đông cứng. Thế nhưng Lăng Dịch Hằng bây giờ đã không còn là Lăng Dịch Hằng trước đây, ánh mắt lạnh lùng của Lạc Tử Tịch không tổn hại đến hắn. Suy nghĩ của tác giả: Ân, Lăng tiên sinh trả thù, nội dung vở kịch có chút cũ kĩ, haha. [Ây da, còn 5 chương nữa hoàn rồi. Ngày mai phải đi công chuyện cả ngày không biết có về kịp để up hơm nữa... Lỡ hơm kịp oy sao, lỡ lọt qua 1-5 có bị mắng ko?]