Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 42: SỦI CẢO ĐẠI CHIẾN

"Làm gì mà len la lén lút vậy?" Giang Nhược Trần thấy Dịch Diệp Khanh ngó dáo dác, bỗng nhớ đến lần đầu cô ấy bước vào căn phòng này, bất giác buồn cười, "Cô làm cái này?" Đợi Dịch Diệp Khanh mở nắp nồi ra, sủi cảo nóng hổi như cô dâu xuất giá vừa được vén khăn lên, tư thế mê người kia làm người ta thèm thuồng chảy nước miếng. Giang Nhược Trần thấy đại tiểu thư vừa ra tay là biến thành hiền thê lương mẫu, tỏ vẻ ngờ vực.

"Không phải tôi nấu thì ai nấu? Rất đơn giản, đầu tiên là nấu nước, nước sôi thì thả sủi cảo vào, sủi cảo đã có sẵn trong tủ lạnh, đợi nước sôi lần nữa, cho vào một cốc nước lạnh nhỏ, ba lần như vậy, sủi cảo sẽ chín mà không bị vỡ, có chỗ nào khó không? Lúc ở nước ngoài, tôi làm không ít, biết vì sao hàng năm tôi đều nhận được học bổng không?" Thấy người phụ nữ đang lau tóc nhìn chằm chằm mình tỏ vẻ xin chỉ giáo, Dịch Diệp khẽ mím môi cười nói, "Vì hàng năm trước lúc nộp đề án tôi sẽ dùng sủi cảo hối lộ ông James. Ông James là cố vấn học tập của tôi, ông ấy rất thích ăn sủi cảo tôi làm..."

"Vài ba cái sủi cảo của cô có thể thu phục lòng người sao?""A, dù sao tính tò mò người nước ngoài tương đối thấp, dễ dàng lừa gạt, hơn nữa bản cô nương tự ra tay làm sủi cảo, thì đó không phải sủi cảo bình thường!"

"Đó là sủi cảo gì, chẳng lẽ là thương hiệu sủi cảo do đại tiểu thư làm hả?"

"Ý này không tệ, lần sau tôi có bị cô xào lăn, tôi phải mở ngay quán sủi cảo", Dịch Diệp Khanh vừa nói chuyện vừa lấy ghế ở bàn trang điểm đến ngồi trước mặt Giang Nhược Trần, cầm đôi đũa đưa tới tay cô ấy, chuẩn bị ăn.

"Tôi không đối tốt với cô sao?" Hai người so đũa xong, không hẹn mà cùng chĩa về giữa mâm gắp, hai đôi đũa gần như cùng chạm vào một bánh sủi cảo.

"Tốt, cô đối với tôi tốt lắm! Tốt đến nỗi tôi cảm động muốn khóc luôn, kích động không thôi..." Dịch Diệp Khanh vừa nói vừa trừng mắt nhìn người phụ nữ đối diện, tay không ngừng dùng lực gắp sủi cảo. Hai người gắp lấy gắp để không thèm đoái hoài gì tới nước chấm, ăn ngốn nga ngốn nghiến, miệng không ngừng nhai, hai mắt hầm hầm nhìn nhau, cứ "cùng nhau ăn" như vậy, hai người thấy đối phương ăn không nhịn được nhìn nhau cười.

"Giang Nhược Trần, sao cô thích tranh với tôi mọi lúc mọi nơi vậy?" Dịch Diệp Khanh miệng đầy sủi cảo nói xỉa, nếu không lắng nghe kĩ thật nghĩ là con heo đang ăn.

"Là ai tranh ai, lần trước ăn thịt quay tôi đã để cô ăn rồi, bây giờ cô lại tranh ăn với tôi!"

"Ai cướp ai?" Dịch đại tiểu thư tức giận nhai, nước canh theo khóe miệng chảy ra, Giang Nhược Trần nhìn "đôi môi bóng nhẫy" nhịn cười không được, "Dịch Diệp Khanh cô biết không, cách cô tranh đồ ăn thật giống như đúc với em trai tôi khi xưa..."

"Cô có em trai?" Nghe Giang Nhược Trần còn có em trai, đại tiểu thư từ nhỏ đã không có anh chị em gì cảm thấy hứng thú, bất chấp sủi cảo, đặt đũa xuống lau mồm bóng nhầy nhẫy của mình nói, "Anh là người như thế nào? Sao trước giờ không nghe cô đả động gì hết, anh ta ở đâu?"

"Đã mất, lúc tám tuổi lên cơn sốt, không có tiền chữa bệnh nên..." Giang Nhược Trần nhàn nhạt nói, Dịch Diệp Khanh nghe hiểu, đây là lần tiên cô nghe yêu phụ nói về người nhà của mình, mà người kia lại là một đứa trẻ bất hạnh. Mặc dù không nhìn ra Giang Nhược Trần mang tâm tình gì nhưng Dịch Diệp Khanh thấu hiểu nỗi đau mất đi người thân, cho nên giờ phút này cô hoàn toàn hiểu được cảm giác của Giang Nhược Trần...

"Người đi tức là đi, người sống phải sống thật tốt, chính cô nói!" Dịch Diệp Khanh gắp một bánh sủi cảo, chấm một chút dấm, một chút ớt, sau đó đưa đến bên miệng Giang Nhược Trần, "Mời cô ăn bánh sủi cảo, ngọt bùi đắng cay ăn xong cười một cái..."

Nhìn bánh sủi cảo có phần hơi to, Giang Nhược Trần thoáng ngẩn người, "Dịch Diệp Khanh, cảm ơn cô còn có sủi cảo của cô nữa..." Cô khẽ nhướng người đến cắn sủi cảo, chậm rãi nhai.

Nửa đầu bữa ăn khuya, là cuộc chiến tranh ăn đến khói lửa, nửa sau là một màn vui vẻ hòa thuận, nồi rất nhanh thấy đáy. Dịch Diệp Khanh sờ sờ bụng, thoải mái ợ một tiếng, mắt đảo quanh đánh giá căn phòng, "Căn phòng này rất tốt, ây chà, đèn treo đẹp quá, ây chà, tủ cũng không tệ", hai mắt Dịch đại tiểu thư láo liên dò xét những chỗ cần dò xét, cố gắng tìm chút dấu vết.

"Tìm vàng hả?" Lúc Giang Nhược Trần thấy oắt con này vào cửa đã biết ý đồ, bây giờ nhìn thấy nhóc này liếc ngang liếc dọc, khẽ cười nói:" Không còn sớm, ngày mai cô còn phải theo tôi đi đấu thầu, nhanh tắm rồi ngủ đi, tôi cũng nghỉ ngơi", Dịch Diệp Khanh vừa nghe người ta hạ lệ trục khách, vội bật người, thấp thỏm xoa xoa hai tay, sau cùng nhắm mắt lại mở ra, nói:" Giang Nhược Trần, tôi muốn xem nhẫn cưới của cô!"

"Hóa ra là cô tìm nhẫn", Giang Nhược Trần cười một tiếng, đứng lên, lấy hộp gấm màu đỏ từ trong bàn trang điểm, đưa đến tận tay Dịch Diệp Khanh, để cho nhóc con này thoải mái mân mê sờ mó. Dịch đại tiểu thư cầm hộp gấm cũng không vội mở ra, mà giữ trong tay thận trọng cân nhắc, sau đó ngừng thở, chầm chậm mở ra, thế nhưng nó chỉ là một chiếc nhẫn bạch kim thông thường, không giống như cô tưởng tượng là nhẫn kim cương lóng lánh mấy carat. Cô vô cùng nghi ngờ, "Đây là nhẫn cưới ba tôi đưa cho cô? Ông ấy không đến mức hẹp hòi như vậy chứ, chỉ tặng cho cô mỗi chiếc nhẫn cỏn con này chứ?"

"Ngày thường ba cô đã không thích phung phí, cô biết đấy. Tôi cũng chỉ thích những thứ đơn giản, thật ra chiếc nhẫn bạch kim này vô cùng tốt, chỉ là hơi lớn chút..."

"Phải vậy không?" Dịch Diệp Khanh nhẹ nhàng vuốt vẻ mặt nhẫn, vốn là chờ mong hóa thành vô tận mất mát, cuối cùng hậm hực rời đi. Nhìn bóng lưng chán chường của Dịch Diệp Khanh, Giang Nhược Trần chỉ khẽ cúi đầu, ngắm chiếc nhẫn lạnh ngắt trong thở dài một tiếng...

Dù người nào có thể ăn ngon miệng, thân thể khỏe như vâm nhưng cũng chưa chắc có thể dùng được kem đánh răng Lục Tất Trì của tập đoàn Lam Thiên (1). Trong truyền thuyết có một loại động vật ăn ngon, ngủ khỏe, thân thể cường tráng khỏe mạnh, đó chính là heo! Nhìn từ điểm này, cuộc đời dài hai mươi lăm năm của Dịch đại tiểu thư chúng ta thật đúng là ví như một con heo.

Tiếc là những chuỗi ngày hạnh phúc của con heo này kể từ khi gặp sát tinh Giang Nhược Trần đã hoàn toàn rời xa. Giống như lúc này Dịch Diệp Khanh đang nằm trên giường trằn trọc, không cách nào ngủ, mà chiếc nhẫn vẫn cứ chạy vòng quanh trong đầu cô, nhắm mắt lại là nhẫn, mở mắt ra cũng là nhẫn. Luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng không thể nghĩ ra được. Chiếc nhẫn nho nhỏ tròn tròn kia như vòng kim cô, càng lúc càng thắt chặt đầu cô, làm cô suýt nữa thở không ra hơi, như vậy đại tiểu thư chỉ qua một đêm không ngủ đã trở thành đại quốc bảo (2). Giang Nhược Trần thấy vậy cũng không cười chê cô, chỉ bảo vú Ngô lấy hai túi trà đắp lên mắt oắt con này, làm đại tiểu thư chúng ta cảm động không nói nên lời.

Nhưng cảm động đến mấy cũng chỉ là cảm động, xuân mệt, thu ngủ, hạ lim dim, nhất là khoảng cuối xuân đầu hè đầy mệt mỏi này, hậu quả của một đêm không ngủ chính là trong buổi họp đấu thầu quan trọng nhất ở Dịch Hằng. Dịch Diệp Khanh rất tự nhiên ngủ thiếp đi, vì vậy "được" giới truyền thông đề cử là "Dịch A Đấu"(3) hấp dẫn nhất năm, những chuyện này để sau hẵng nói....

Lúc Dịch đại tiểu thư tỉnh dậy giống như trời đất đã xoay chuyển một vòng vậy, Tổng giám đốc Giang rực rỡ sáng lạn nay gương mặt đen lại, làm người ta ngần ngại không dám lại gần, Dịch Diệp Khanh biết đây là sự nổi giận của "cọp cái", chỉ dám giữ khoảng cách xa xa mà lẽo đẽo theo, chân trước chân sau vẫn duy trì ba mét không hơn không kém, tuyệt không tiến thêm một tấc, vậy mà vẫn có "kẻ điếc không sợ súng", muốn vuốt râu hùm.

"Tổng giám đốc Giang, xin dừng bước!" Vâng, "tráng sĩ" này họ Hách tên Ái Quốc, người trong giang hồ gọi là Hảo Ái Quốc (4)! Là ông chủ của công ty xây dựng Phi Hoàng, có thể "coi" là hậu duệ Miêu Hồng. Tổ tiên cũng có người làm tới chức quân trưởng, tuân theo truyền thống tốt đẹp của gia tộc, đến lượt chàng trai tuổi trẻ "Hảo Ái Quốc", năm ấy cũng bị đưa vào quân đội, tiếc là trời không chiều lòng người, vì một số vấn đề về tác phong nên "xuất ngũ" trước thời hạn, không vừa vặn gặp phải Đặng gia gia nói muốn làm người giàu trước phải biết nắm bắt thời cơ, vùng lên đúng thời điểm. Đồng chí "Hảo Ái Quốc" cứ như vậy ra biển (5), cũng không biết là do tổ tiên tích đức, hay là thằng cha này gặp vận may, làm gì lời nấy, cứ vậy vài chục năm sau, từ một anh lính phá của trở thành ông chủ tai to mặt lớn.

"Chủ tịch Hách, chúc mừng nhé!"

Dịch Diệp Khanh mắt thấy Tổng giám đốc Giang nói đổi sắc mặt liền đổi sắc mặt, lúc đầu mặt đen u ám, trong nháy mắt tươi rói như hoa, tốc độ thay đổi thật sự khiến người ta líu lưỡi hít hà.

"Nếu không phải Tổng giám đốc Giang nhượng bộ, tôi làm sao có cơ hội nhận được công trình này chứ?" Dịch Diệp Khanh thấy bàn tay to bè của gã đưa đến trước mặt Giang Nhược Trần, có vẻ là muốn nắm tay a, đại tiểu thư chưa kịp ngẫm nghĩ liền đưa tay ra cản lại, "Ha ha, chào chủ tịch Hách, tôi là trợ lý Tổng giám đốc Giang, Tiểu Dịch, thường nghe Tổng giám đốc Giang nhắc đến ngài, cuối cùng cũng có diệp diện kiến chủ tịch Hách, quả nhiên là khí vũ hiên ngang, phong độ nhanh nhẹn".

Hách Ái Quốc này từ lâu đã nằm trong danh sách ăn chơi có tiếng, chơi gái không tới một trăm cũng phải mấy chục, nếu bị gã này nắm chặt tay, không biết có bị "bệnh hoa liễu" không. Dịch Diệp Khanh theo câu châm ngôn "ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục", quyết tâm tiến lên "đưa tay".

"Tiểu Dịch? À, tôi biết, cô là con gái của cố chủ tịch Dịch, quả nhiên là rất đẹp a!" Trên thương trường nói một người phụ nữ đẹp không khác nào chửi người ta là bình hoa di động, "Hảo Ái Quốc" già dặn kinh nghiệm như vậy tuyệt đối không thể không hiểu điều này, chỉ một cách lý giải là người này cố ý. Dịch Diệp Khanh nghe cũng không giận, vẫn tươi cười chào đón, miễn là không để "tay heo" này có cơ hội sờ Giang Nhược Trần.

Ba người vất vả "dối trá" một hồi, lúc này mới rời đi, trên đường trở về Giang Nhược Trần thấy Dịch Diệp Khanh dùng khăn ướt lau hai tay đến nỗi sắp lột da, bèn hỏi, "Ghét như vậy thì làm gì để hắn ta nắm tay cô liên tục thế?"

"Còn không phải vì cô, nếu để cho thằng già dê này đụng tay cô, tôi sợ cô sẽ băm tay chính mình!"

"Vậy tôi phải cảm ơn cô rồi! Thế còn ai trong lúc dự đấu thầu ngủ đến nỗi chảy cả nước dãi?" Nghe cô nói như vậy, Dịch Diệp Khanh theo bản năng lau khóe miệng, sau đó biết điều im lặng. Vốn tưởng rằng cọp cái sẽ tìm mình tính sổ, chẳng ngờ hai người vừa đến công ty, người thứ nhất bị Tổng giám đốc mời ngồi vào "ghế hùm" ăn "tiên tam phạn" là người đẹp Xà...

(1) Kem đánh răng Lục Tất Trì: là thương hiệu của tập đoàn Sky Blue (từ năm 1911) nổi tiếng ở Trung Quốc. Có loại kem đánh răng này nhưng vẫn không hiểu tại sao người ta lại không dùng được.

(2) Đại quốc bảo: ý nói gấu trúc.

(3) A Đấu: con Lưu Bị, thời Tam Quốc, ví với kẻ bất tài.

(4) Hách và Hảo đồng âm, Hảo Ái Quốc là rất yêu nước.

(5) Ra biển: ý là ra nước ngoài, người TQ hay ví mấy người Hán Kiều là rùa biển.