Mẹ Kế Zombie

Chương 70

Khi Vương Tom vừa được 10 tuổi, Trương Jerry sinh ra, bởi vì Vương Hiểu Thư sinh lần đầu bị giày vò quá mức, Z vốn kiên quyết không để cô sinh, nhưng Vương Tom ngày ngày dùng ánh mắt oán độc và oán hận nhìn hai vợ chồng bọn họ, điều này khiến Vương Hiểu Thư vô cùng áy náy, cô nghĩ, có lẽ là đứa nhỏ rất cô đơn mới có thể thành như vậy, khẳng định là thế, nhất định.

Thế nên Vương Hiểu Thư bắt đầu thực hiện việc đeo bám Z dai dẳng, dưới tình huống đối phương không thể không lui bước thành công mang thai Trương Jerry.

Trương Jerry sinh vào mùa xuân vạn vật sinh sôi, là chòm sao Song Ngư lãng mạn, so với anh trai Vương Tom chòm Bọ Cạp, Trương Jerry làm hai vợ chồng bớt lo nhiều.

Thời điểm sinh ra Trương Jerry nhu thuận hơn Vương Tom, cũng không làm khổ Vương Hiểu Thư, sinh ra một cách thuận lợi, Z tuyệt đối sẽ không cho rằng lần đầu tiên hắn làm ba ba rất kích động tay chân luống cuống nên mới xảy ra chút vấn đề.

Tom cúi đầu nhìn em gái trắng trắng non mềm nằm trên giường trẻ con, hơi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tà ác lại thâm trầm: "Em gái?" Hắn thấp giọng đọc hai chữ này, ý vị sâu xa.

Hắn giơ tay lên, ngón tay trắng nõn chậm rãi tiến gần khuôn mặt ngủ say của em gái, ngay tại lúc hắn sắp đụng tới, giọng nói của Vương Hiểu Thư vang lên từ ngoài cửa: "Bảo bối con ở đâu, đến giờ đọc sách rồi."

Tom bỗng rụt tay về, mặt không biểu cảm xoay người rời đi, lúc đóng cửa nhìn thoáng qua giường trẻ con tinh xảo, cười vô cùng phúc hắc.

Vương Hiểu Thư phát hiện Tom có hơi kỳ quái, hắn thường xuyên hi vọng có thể ở cùng một chỗ với Jerry, điều này làm cho cô rất cao hứng nhưng cũng hơi nghi hoặc, vì thế vào lúc Tom đọc sách cô lặng lẽ hỏi Z: "Anh nói xem con trai của chúng ta có phải là muội khống [1] hay không?"

[1] Yêu thích muội muội.

Dáng người cao ngất đứng bên vườn hoa, không chút nào để ý tưới hoa, Z chắc chắn nói: "Không phải."

"Vì sao?" Vương Hiểu Thư tò mò nhìn hắn, "Anh chắc chắn như vậy?"

Z cười lạnh một tiếng, mắt nhìn con trai đang đọc sách dưới bóng cây, không biết là cao hứng hay mất hứng, nhếch miệng nói: "Hắn chỉ không muốn làm kẻ bị đùa giỡn."

"....." Tuy rằng ở cùng Z nhiều năm như vậy, Vương Hiểu Thư vẫn không hoàn toàn hiểu hết thâm ý trong lời nói của hắn, dùng cách nói của hắn thì phải là chỉ số thông minh chênh lệch, không thể cứu được, cho dù bọn họ sống cùng nhau mấy trăm năm cũng không có tác dụng.

"Em không xem Tom & Jerry sao?" Z khinh thường nhìn Vương Hiểu Thư, "Thật là rất ngu xuẩn rồi." Nói xong, cầm theo bình tưới hoa vào trong phòng.

Vương Hiểu Thư đứng sững sờ tại chỗ một lúc, sắc mặt ngày càng đen, cô đi đến bên cạnh con trai, nhỏ giọng nói: "Đọc sách cho tốt, mẹ có chút việc muốn nói với ba ba, con ở ngoài này không được đi đâu cả, nghe rõ không?"

Tom đáp ứng, sóng nước chả xao nói: "Được, không thành vấn đề, yên tâm đi mẹ."

"Sao hôm nay đồng ý nhanh như vậy?" Vương Hiểu Thư xoa đầu hắn, cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh đuổi theo người đàn ông đáng ghét kia.

Nhiều năm như vậy, duy nhất không thay đổi chính là tật xấu độc miệng của Z, cho dù là với người nhà hay với người khác cũng đều là một bộ cao cao tại thượng quan sát chúng sinh, thật giống như tiểu thí dân bọn họ có thể sống đều là vì hắn... Ừm... Hic ~~-______-&qo hình như sự thật là vậy.

//~~ Cảm thấy mệt mỏi không thể yêu.

Vương Hiểu Thư rẽ vào phòng ngủ, liếc mắt một cái liền thấy Z đứng bên cửa sổ, hắn đang thắt caravat, sợi tơ màu đen xẹt qua ngón tay thon dài trắng nõn, màu sắc trắng đen rõ ràng đúng là cảnh đẹp ý vui.

"Anh muốn đi ra ngoài sao?" Vương Hiểu Thư tựa vào cạnh cửa hỏi.

Z không nhìn cô, chỉ gật đầu: "Đúng vậy."

"Đi đâu?" Cô hỏi liên tục, "Cùng ai? Đi làm cái gì? Mấy giờ về? Khi về còn yêu em sao?"

Tay thắt caravat dừng lại, Z trực tiếp cởi ra thắt lại, hơi nhíu mày nhìn về phía cô: "Anh chỉ đến phòng thí nghiệm khác lấy chút đồ mà thôi."

"Ở đây không phải cái gì cũng có sao?" Vương Hiểu Thư đóng cửa lại, chậm rãi tới gần hắn, Z nhăn mày, con ngươi màu đen nhìn cô chằm chằm, đã sinh hai đứa con nhưng cô vẫn không giống như người đã làm mẹ mà giống thiếu nữ trẻ tuổi, hơn nữa có vòng ngực với độ cong đẹp mắt lại đang trong thời kỳ cho con bú, sữa chảy ra ngoài làm ướt áo sơ mi của cô.

Vương Hiểu Thư theo ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới, mặt đỏ nâng tay che trước ngực: "... Đừng nhìn, em đi mặc áo ngực." Cô vẫy vẫy tay, "Anh ra ngoài đi."

Z ném caravat xuống, khoanh tay tự tại nhìn cô: "Sữa tự động chảy ra cho thấy sữa dồi dào, không cần phòng ngừa, cũng không cần thẹn thùng."

"... Em đã biết, anh có thể đi ra ngoài, không phải anh muốn đi lấy đồ sao?" Vương Hiểu Thư xấu hổ hỏi.

Z chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ nghe theo ý kiến của cô, nhấc chân đi ra ngoài, mỗi một bước giống như dẫm nát lòng cô, khi hắn đi ngang qua người cô, cô chỉ cảm thấy trái tim sắp bay ra... Kỳ quái, đã nhiều năm như vậy, vì sao nhìn hắn đều cảm thấy mặt đỏ tim đập...

Z chậm rãi dừng bước, đứng phía trước Vương Hiểu Thư, kéo tay cô đè cô vào cửa, dán vào trán của cô thấp giọng nói: "Thực ra anh rất hiếu kỳ."

"... Hả?" Vương Hiểu Thư hô hấp rối loạn hỏi: "Sao, sao vậy? Tò mò cái gì?"

Mắt xếch xinh đẹp híp lại, con ngươi hẹp dài của Z hưng trí nhìn cô chằm chằm: "Anh rất hiếu kỳ, sữa mẹ rốt cuộc có vị gì."

Vương Hiểu Thư ngạc nhiên ngước mắt, kinh ngạc nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó dường như có thứ bị đốt cháy.

"Làm loạn..." Hai tay Vương Hiểu Thư chống trên eo hắn, "Con còn đang đọc sách bên ngoài, anh đừng xằng bậy."

Z hôn trán cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: "Hắn là anh sinh, anh biết hiện tại hắn không hề muốn chúng ta đi ra ngoài."

"... Có ý gì?"

"Đừng quản nhiều như vậy." Z trực tiếp đè lại cổ tay cô, có chút phiền chán nói, "Em tìm đến anh chẳng lẽ không có tâm tư gì khác sao, anh còn nhớ lúc mang thai người nào đó còn rất tích cực."

"Ai!" Vương Hiểu Thư đỏ mặt phủ nhận. "Khẳng định không phải em!"

"Thật không." Z sao cũng được nói, "Vậy thì cho là anh đi." Hắn kéo đùi cô khoác lên eo hắn, nâng mông của cô kề sát vào người, một tay kia cởi bỏ khuy áo sơ mi, cúi đầu hôn lên bầu ngực mềm mại, mùi sữa thơm mê người quanh quẩn, hô hấp của hai người nhanh chóng rối loạn.

"A..." Hai chân vương Hiểu Thư thoát khỏi mặt đất, cảm giác mút vào xa lạ lại quen thuộc làm cô vô cùng hổ thẹn và bất đắc dĩ, "Tại sao anh lại như vậy... Rất... Rất..."

"Rất cái gì?" Z tranh thủ lúc rãnh rỗi nhìn cô một cái, mập mờ không rõ nói ba chữ, sau đó không để ý cô nữa, nghiêm túc làm thực khách còn tốt hơn con gái của hắn.

Vương Hiểu Thư chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng khát vọng được càng nhiều, cô bị hắn nhấc lên cao, hai tay yếu ớt vòng qua vai hắn, thấp giọng nói: "Vào đi, được chứ?"

Cổ họng Z phát ra tiếng cười trầm thấp: "Hiện tại không đẩy anh đi nữa sao?"

Vương Hiểu Thư hôn môi hắn, cắn cánh môi mỏng manh, lông mi của hắn và của cô giao nhau, hai người dán chặt chẽ không rời.

"Em yêu anh." Cô thấp giọng nói, hai chân gắt gao kẹp lấy eo hắn, phóng ra khát vọng của bản thân, cúi đầu hơi buông chân ra, hai người kết hợp dưới sự phối hợp của hắn.

"A!..." Vương Hiểu Thư thoải mái than nhẹ, một tay chống cửa một tay khoát lên vai hắn, nơi tư mật ra ra vào vào với tần suất khiến cô khó có thể hình dung được cảm giác của mình, cô ôm chặt lấy Z, hôn lên vành tai của hắn, vươn đầu lưỡi vào trong lỗ tai, khiêu khích người đàn ông khiến cô cả tâm và thân đều hạnh phúc vô cùng.

Z thở dốc càng nặng, áo sơ mi trắng lỏng lẻo khoác trên vai, quần tây màu đen tụt xuống một nửa, hai chân đứng thẳng, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Thích không?"

"Ừm...!" Vương Hiểu Thư cảm thấy hít thở không thông, gò má hồng làm nổi bật vẻ kiều diễm động lòng người, cô vuốt ve mặt, hầu kết và ngực của hắn, có phần bất mãn cắn chiếc cổ trắng nõn, dấu răng nhợt nhạt mang theo sự ngứa ngáy làm dâng lên khoái cảm khác thường, hai người càng dán sát, tần suất ra vào cũng càng tăng.

"Thích..." Trên mặt Vương Hiểu Thư mang theo nụ cười nhàn nhạt phát ra từ nội tâm mà chính cô cũng không nhận ra, cô nhìn người đàn ông trên trán chảy ra mồ hôi, thể xác và tinh thần thỏa mãn làm cô càng quyến rũ, cô thấp giọng nũng nịu nói, "Vậy còn anh?" Cô hỏi, "Anh thích em sao?"

"....."

"Nhiều năm như vậy, anh đều không nói với em." Vương Hiểu Thư có phần cảm khái, lâm vào hồi ức nào đó, "Anh thay đổi nhiều như vậy, thực ra em đã có đáp án, chẳng qua anh chưa bao giờ nói."

Z ôm Vương Hiểu Thư xoay người nhào lên giường, việc này làm cho phía dưới của hai người càng đẩy mạnh, Vương Hiểu Thư hét lên một tiếng, một giây sau những lời cô nói đều bị Z nuốt vào.

Đó là một nụ hôn nóng bỏng gần như khiến Vương Hiểu Thư mất đi lý trí, trong tiếng thở dốc dường như cô nghe thấy hắn trả lời: "Yêu."

... Hả? Hắn nói cái gì?

Vương Hiểu Thư nghi hoặc mà yếu ớt nhìn người đàn ông đang ôm mình: "Anh vừa nói cái gì?"

Môi Z dán lên trán cô, tiếng nói cũng không to, nhưng cô có thể nghe được rõ ràng.

"Không phải thích."

"Là yêu."

"Anh yêu em."

"Từ lần đầu tiên em rời đi anh đã bắt đầu yêu em rồi."

"Còn muốn cám ơn em."

"Thực ra nhiều lần như vậy cũng không phải anh cứu em, mà là em đã cứu anh."

"Em đã cứu anh một mạng."

.....

Vương Hiểu Thư nghe Z nói từng câu, giọng nói vẫn là giọng nói kia, diện mạo vẫn là diện mạo kia, cô nằm mơ cũng không thể quên được, nhưng những lời này... Hốc mắt đỏ lên, cô đang muốn nói gì đó, bên ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng khóc vang dội của trẻ con, Z bỗng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Đáng chết."

"Làm sao vậy?!" Vương Hiểu Thư kinh ngạc hỏi, vội vàng mặc quần áo xuống giường, "Jerry có chuyện gì?"

Z cười lạnh một tiếng: "Không, em yên tâm, có chuyện khẳng định là tiểu tử thối kia."

Đúng vậy, ở phòng Trương Jerry, người máy Megatron cỡ nhỏ số 2 đang tóm cổ áo Vương Tom, vẻ chật vật của Vương Tom làm Trương Jerry vừa tỉnh lại nở nụ cười, Trương Jerry vui vẻ thét chói tai.

.....

Đau khổ.

Đây là lịch sử trưởng thành đau khổ của một thiếu niên.

Sự thật nói cho chúng ta biết, đứa nhỏ tên là Tom cũng không có thời thơ ấu tốt đẹp.