Mẹ Nó À! Em Thật Mạnh Mẽ

Chương 1

“ Bạch công tử, nghe nói gần đây quý phủ của ngài rất thích ăn ô mai, cho nên ta đặc biệt đem ô mai là đặc sản của quê hương ta biếu cho ngài để tỏ lòng biết ơn ngài đã cứu vợ của kẻ hèn mọn này một mạng.” Vương viên ngoại quần áo lộng lẫy một mực cung kính mà dâng lên ô mai thượng hạng.

“ Thật làm phiền ngài rồi, đạ tạ Vương viên ngoại.” Sau đó vẫy vẫy tay kêu tiểu Đậu ở bên cạnh mình tới, Tiểu Đậu đi tới nhận lấy một túi ô mai lớn, sau đó rời khỏi phòng khách.

“ Vậy ta cũng không quấy rầy Bạch công tử nữa, cáo lui cáo lui.”

“ Vương viên ngoại đi thong thả.” Bạch Vũ Phi đứng lên, hơi khom lưng.

Sau khi Vương viên ngoại rời khỏi, Bạch Vũ Phi vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng đi tới hậu viện, còn vừa đi vừa gọi tiểu Đậu: “ Tiểu Đậu, mang túi ô mai kia tới đây.”

“ Đến đây, công tử.” Tiểu Đậu sớm biết lúc này Bạch Vũ Phi đã vội muốn đi rồi nhưng vẫn chưa thể đi được.

Tiểu Đậu đi theo Bạch Vũ Phi vào phòng ngủ chính trong hậu viện, Bạch Vũ Phi cẩn thận từng li từng tí mà đẩy cửa ra, sợ làm kinh động tới người đang nằm trên giường.

Hoắc Đình nghe thấy tiếng mở cửa liền biết là Bạch Vũ Phi tới, “ Tiểu Bạch ư.” Một tay anh chống xuống giường, một tay khác thì nâng cái bụng bầu từ từ ngồi dậy.

“ Cẩn thận cẩn thận!” Bạch Vũ Phi nhanh chóng bước tới đỡ lấy Hoắc Đình, vô cùng lo lắng cho cái eo của lão bà mình.

Lông mày lại nhíu lại, “ Em không có yếu đuối như vậy!” Không vui mà đẩy tay của Bạch Vũ Phi ra, chính là oán hận những lúc mà hắn đối với mình như vậy, ôn nhu lại cẩn thận làm cho mình thấy khó chịu vô cùng. Nhớ tới năm đó, Hoắc Đình từng thề là muốn trở thành một đại hiệp anh hùng võ lâm, không nghĩ tới thế nào mà lại mơ mơ hồ hồ bị cái tên thần y mặt lạnh này chọn trúng, bị hạ dược sau lại bị hắn đem về nhà, cũng không kể ngày đêm mà muốn hắn, làm cho Hoắc Đình vừa xấu hổ mà cũng giận dữ vô cùng, có mấy lần nhớ tới liền không kiềm được mà muốn kết thúc tính mạng của mình luôn cho rồi. Cũng không biết là tên đại phu biến thái chết tiệt kia đã cho anh uống loại thuốc kỳ lạ gì, lại có thể khiến cho anh thân là nam tử lại có thể có con được. Càng thêm đáng giận hơn chính là, sau khi có con, Bạch Vũ Phi liền chăm sóc anh vừa dịu dàng lại chu đáo, thế nhưng Hoắc Đình lại không phát hiện ra rằng trong lòng của mình cũng đã dần dần mà đón nhận tất cả, không những đối với hài tử trong bụng vô cùng dịu dàng mà còn đối Bạch Vũ Phi chính là càng ngày càng không thể rời xa anh. Bây giờ hài tử đã tám tháng rồi, Hoắc Đình đã sớm không có ý định rời đi hay là tự tử nữa rồi, mà từ từ cũng đã thỏa hiệp cùng với Bạch Vũ Phi cứ như vậy mà trải qua, chẳng qua là có những khi đối mặt với tình cảm dịu dàng của Bạch Vũ Phi khiến lòng của một nam tử hán như Hoắc Đình có chút bi thương.

“ Ta biết, lão bà của ta là mạnh nhất rồi, làm sao có thể nhu nhược được chứ.” Chỉ khi Bạch Vũ Phi đối với Hoắc Đình mới có thề lộ ra một khuôn mặt vừa ba hoa lại vừa dịu dàng như thế thôi.

“ Ngươi! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép ngươi gọi ta là lão bà, ta …Ngô…ọe…ọe…” còn chưa nói hết, Hoắc Đình đã vịn một bên giường mà nôn ra một trận.

“ Lão…Ách, không phải, là tiểu Đình, không sao chứ? Làm sao mà vẫn cứ nôn ra như thế chứ?” Bạch Vũ Phi lo lắng mà xoa lưng cho Hoắc Đình, quay ngươi lại gọi tiểu Đậu “ Tiểu Đậu, mau đem cái túi ô mai kia tới đây!”

Tiểu Đậu vội vàng ôm một túi lớn ô mai đi vào, “ Đây ạ, công tử.”

Bạch Vũ Phi nhận lấy cái túi, đặt lên giường mà mở ra, lấy ra một cái cho Hoắc Đình, “ Tiểu Đình, ô mai nè, Vương viên ngoại đưa tới rất đúng lúc, nhanh mau ăn chút đi.”

“ Ọe…Ngô..” Hoắc Đình khó chịu mà vuốt vuốt cái bụng của mình, đã không thể nôn thêm cái gì nữa rồi, quay qua trừng mắt nhìn Bạch Vũ Phi, nhưng vẫn nhận lấy ô mai mà đưa vào trong miệng. Vị chua của ô mai làm cho dạ dày của Hoắc Đình dễ chịu hơn một chút, bất tri bất giác mà ăn hết một thanh ô mai.

Bạch Vũ Phi ngồi nhìn mà trong miệng cũng đã thèm “ Ách… Tiểu Đình, đồ chua như vậy, mà em cũng có thể ăn sao!!”

Hoắc Đình nghe lại càng tức giận hơn, “ Anh nghĩ coi nên trách người nào đây? Nếu không phải tại anh làm cho em thành như vậy, thì em có phải chịu khổ như vầy không?”  Hoắc Đình nói mấy cậu như vậy nghe thế nào cũng giống như là một người vợ đang làm nũng vậy.

Bạch Vũ Phi cười ngây ngô mà ôm lấy bả vai của Hoắc Đình, “ Hắc hắc, là anh sai, anh sai, em đừng tức giận, đừng để lúc sinh con xảy ra sai lầm.”

Thật ra thân hình của Hoắc Đình rất cường tráng, vai rộng eo hẹp, là điển hình cho người nam nhân chân chính, còn Bạch Vũ Phi thì khôi ngô tuấn tú, chính là dáng điệu của một thư sinh. Bạch Vũ Phi cũng không thấp hơn so với Hoắc Đình, nhưng mà vừa nhìn thì sẽ thấy nhu nhược hơn. Vậy mà không nghĩ tới một thân thể gầy yếu như vậy lại có thể đem một nam nhân cường tráng như Hoắc Đình đặt ở dưới thân, hơn nữa còn không có chút cơ hội nào để Hoắc Đình xoay người. Bình thường lực của Hoắc Đình vô cùng lớn, nhưng mà dù có lăn trên giường như thế nào đi nữa cũng không thể ở trên Bạch Vũ Phi được, chuyện này đến bây giờ vẫn còn khiến anh chán nản vô cùng. Lúc Bạch Vũ Phi ôm vai của anh, thực ra là cũng có một chút khó khăn, nhưng mà Bạch Vũ Phi rất thích cái tư thế như thế này, kỳ thực chỉ cần anh có thể gần gũi với Hoắc Đình, bảo anh làm như thế nào anh cũng nguyện ý.

Kỳ thật tình trạng này của Hoắc Đình cũng khiến cho Bạch Vũ Phi cảm thây vô cùng đau đầu, bình thường phản ứng của thai phụ chỉ sau bốn tháng là hết, vậy mà tới Hoắc Đình lại cứ duy trì tới tháng thứ tám mà vẫn chưa ngừng lại, sức ăn cũng nhiều hơn rồi, nhưng mà cái thói xấu hay nôn này dù cho có làm thế nào cũng không thể tốt lên được. Lúc mới đầu Bạch Vũ Phi rất sốt ruột, vậy mà khi kiểm tra cơ thể của Hoắc Đình thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả, hơn nữa hài tử cũng vô cùng khỏe mạnh, liền nhớ đến nguyên nhân chắc có thể là do Hoắc Đình là nam nhân, cho nên cũng yên tâm trở lại, sau này lại biết được chuyện chỉ cần Hoắc Đình ăn chua thì có thể ngừng nôn, liền đổi phương pháp tìm đồ ăn có vị chua cho Hoắc Đình ăn. Mấy ngày nay anh đang lo lắng không biết nên tìm đồ ăn có vị chua gì cho Hoắc Đình ăn, thì Vương viên ngoại lại đưa tới một túi lớn ô mai, thật đúng là giúp Bạch Vũ Phi một việc lớn mà.

“ Làm sao anh biết đây là nhi tử? Nếu là nữ nhi thì sao?” Hoắc Đình nghĩ tới những lời mà Bạch Vũ Phi vừa nói, giống như là trọng bụng mình chắc chắn sẽ là nhi tử như lời anh nói không bằng.

“ Ha ha, anh cũng không biết, chỉ là nói như vậy, còn nếu là nữ nhi thì càn tốt, chỉ cần là em sinh, anh đều thích hết.” Hiếm thấy một Bạch Vũ Phi khôn khéo lại có thể để lộ ra được một khuôn mặt vui vẻ chất phác như thế này.

Mặt của Hoắc Đình thoáng ửng hồng lên, không biết nên nói cái gì cho đúng. Thật ra thì trong lòng anh cũng nghĩ như vậy, dù cho là nữ nhi thì đây cũng là cốt nhục của anh, mà hơn nữa đây cũng là con của Bạch Vũ Phi. Nhưng mà những lời nói như thế này có đánh chết anh, anh cũng không nói ra ngoài.

Bạch Vũ Phi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Hoắc Đình, liền có chút động tình, nhìn lại cái người trước mặt đang kiên cường nâng cái bụng mà tựa vào đầu giường, dịu dàng mà vỗ vễ cái bụng của mình, anh liền cảm nhận được phía dưới đang có một dòng nhiệt nóng chuẩn bị xông ra, không được, không thể nhìn nữa.

“ Tiểu …Tiểu Đình, cái đó, ở bên ngoài còn có vài người đang cần anh ra khám bệnh, anh ra ngoài trước, ô mai để ở bên cạnh em, khi nào buồn nôn thì ăn, Tiểu Đậu đang ở ngoài chờ, em dừng có đi lung tung, có chuyện gì thì gọi hắn vào.” Nói xong liền vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ.

Hoắc Đình có chút buồn bực, hôm nay anh như vậy là sao, đi cũng vội vàng hơn, bình thường chẳng phải lúc này thì anh còn bám dính lấy mình mà cọ một hồi hay sao. Thôi đi, dù sao coi bệnh cũng quan trọng hơn. Đang suy nghĩ thì lại bắt đầu nôn khan “ Ọe…Ọe…”, vội vàng mà đem ô mai cho vào miệng, sau đó nhẹ nhàng mà tựa vào đầu giường, chuẩn bị để ngủ một chút nữa.

Bạch Vũ Phi chạy như bay ra ngoài, vận động thật lâu mới có thể điều hòa lại dục hỏa trên người mình, hít vào một hơi, chuẩn bị đi ra ngoài xem bệnh. Kỳ thực thì Bạch Vũ Phi cũng không có quan tâm quá việc xem bệnh cho người khác, nhưng mà sau này lại ở một cùng chỗ với Hoắc Đình, tuy là không có thiếu tiền, nhưng mà anh lại cảm thấy mình cũng nên ổn định công việc lại, không thể giống như trước đây mà chu du khắp nơi đươc, thế nên liền mua một cái trạch viện ở đây, rồi dựa vào y thuật của bản thân mà mở ra một y quán, muốn cho vợ con mình một gia đình ổn định.

Lúc Bạch Vũ Phi trở lại đã là chạng vạng tối rồi, anh tranh thủ về trước giờ ăn cơm tối, chính là sợ Hoắc Đình ăn cơm một mình sẽ thấy vô vị. Quay trở lại trong phủ, thu dọn một chút, liền chạy thẳng tới phòng ngủ chính trong hậu viện, liền nhìn thấy Tiểu Đậu còn đang ở ngoài cửa, còn đang ở ngoài sân mà cắt tỉa cành cây.

“ Tiểu Đậu, tiểu Đình đâu? Buổi chiều như thế nào rồi?” Bạch Vũ Phi kéo tiểu Đậu lại hỏi.

“ Công tử người đã về, Hoắc công tử luôn ở trong phòng ngủ, không có đông tĩnh gì, cũng không có gọi con.” Tiểu Đậu bỏ đồ trong tay xuống, tay chùi lên trên y phục của mình.

“A, vậy cũng tốt. Đúng rồi, đây là canh gà ở Bảo Đức Hiên mà ta mới mua hôm nay, tiểu Đình thích uống nhất, ngươi đi làm lại cho nóng, lúc ăn cơm tối thì người bưng lên.” Đưa đồ vật trong tay cho tiểu Đậu, xong xoay người vào trong phòng ngủ.