Mẹ Nó À! Em Thật Mạnh Mẽ

Chương 3

" Tiểu Đình, uống chút nước đường đi, nếu không sẽ bị hư thoát[*] đó." Bạch Vũ Phi đỡ Hoắc Đình từ từ ngồi dậy, để cho cậu dựa vào tay mình mà uống nước.

[*] hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước quá nhiều

Hoắc Đình đến cả cử động cũng không muốn động, nhưng mà vì hài tử cho nên anh cố gắng ngồi dậy để uống nước.

" Tiểu Đình, em còn bị tiêu chảy không?" Bạch Vũ Phi tiếp tục xoa xoa cái bụng của Hoắc Đình.

Hoắc Đình vô lực lắc đầu, " Trong bụng không còn gì cả...A..." Nằm ở trên giường thì còn buồn ngủ lại bắt đầu ập tới.

" Vậy ngủ đi, anh ở đây với em." Lau trán của Hoắc Đình xong, lại lấy chăn đắp lên người cậu, còn mình thì ngồi ở bên cạnh giường mà trông chừng.

Nằm ở trên giường mấy ngày, thân thể của Hoắc Đình cuối cùng cũng có chuyển biến tốt hơn, chỉ là ngẫu nhiên bụng lại có chút không thoải mái, hầu như là mỗi ngày Bạch Vũ Phi đều sẽ dịu dàng mà xoa bụng cho Hoắc Đình. "Tiểu Đình, hôm nay như thế nào rồi? Vẫn còn khó chịu sao?" Bạch Vũ Phi xoa nhẹ bụng của Hoắc Đình hỏi.

" Đã đỡ hơn rồi, em không sao." Hoắc Đình chậm rãi ngồi dậy, chống eo, nghiêng người dựa vào đầu giường.

" Để anh xoa bóp cho em, sẽ giúp em nhanh chóng bình phục hơn." Sau đó chậm rãi mà xoa bóp ở xung quanh, Bạch Vũ Phi rất là vui vẻ khi mà được gần gũi với cậu như vậy, lúc vuốt ve cái bụng tròn trịa của Hoắc Đình, anh liền có cảm giác, nhưng mà anh chỉ có thể tự kiềm chế mình lại, không dám tùy tiện mà đụng vào Hoắc Đình.

" A....A...." Hoắc Đình không biết tại sao mà càng ngày mình lại càng mẫn cảm, đối với sự vỗ về của Bạch Vũ Phi lại không thể khống chế được mà rên rỉ ra tiếng. Anh hận sao mà không cắn đầu lưỡi của mình luôn cho rồi, anh liền cắn chặt răng để mình không phát ra cái âm thanh xấu hổ kia.

" Hì hì, tiểu Đình, chúng ta dù sao cũng đã là phu thê với nhau rồi, ở trước mặt anh có gì mà phải xấu hổ, có kêu ra tiếng cũng không sao mà." Bạch Vũ Phi đã cảm thấy được nguồn nhiệt nóng ở dưới hạ thân của mình rồi, anh còn đang cố gắng hết sức để khống chế mình lại, vậy mà khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của lão bà, đúng là đang trêu chọc anh mà.

" Anh...anh...im miệng! A...." chỉ cần mở miệng, tiếng rên rỉ liền thoát ra ngoài, " A!" Hoắc Đình đột nhiên cảm thấy ngực của mình tê rần, không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.

Bạch Vũ Phi giật mình, " Sao thế, tiểu Đình? Có phải là anh mạnh tay làm cho em bị đau phải không?"

" Không...Không phải...." Hoắc Đình cắn môi, phủ nhận nói.

" Ai nha, vậy là chỗ nào? Em luôn như vậy, làm anh lo muốn chết?"

Hoắc Đình cũng biết là Bạch Vũ Phi đang căng thẳng giùm mình, cũng không có cách nào, đỏ mặt cắn răng nói: " Là....Là...Ngực!"

" Ngực? Ngực thế nào? Lẽ nào ngực bị thương?!" Làm sao đây? Đã lâu lắm rồi mình không chạm vào Hoắc Đình mà, làm thế nào mà lại bị nội thương chứ? Chẳng lẽ là do vết thương cũ, mình cũng không biết chắc được? Nghĩ vậy hai tay liền xoa lên ngực của Hoắc Đình.

" A...Ừ..." Tay của Bạch Vũ Phi sơ ý mà lướt qua đầu ngực của Hoắc Đình, Hoắc Đình lại tê rần mà kêu lên.

" Cái này... Này làm sao mà lại nghiêm trọng như vậy chứ?" Bạch Vũ Phi luống cuống.

" Không....Không phải....Không phải là cái gì làm em bị thương, em...Không có bị thương!" Mặt Hoắc Đình càng ngày càng đỏ.

Nhìn vẻ mặt của Hoắc Đình, lại nhìn ngực của anh lúc này, đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn mà, cuối cùng thì Bạch Vũ Phi cũng đã phản ứng lại, nhìn thấy chỗ y phục xung quanh đầu ngực đã ướt một mảnh lớn, " Tiểu Đình, có phải là đầu ngực của em bị trướng đau hay không?" Nói xong, anh liền dùng ngón tay mà khều nhẹ một cái vào đầu ngực đang bị ngăn cách bởi một lớp y phục của Hoắc Đình.

" Anh...a....a...." Hoắc Đình vừa đau vừa ngứa vừa trướng mà kêu lên, tức giận mà trừng mắt nhìn Bạch Vũ Phi một cái.

Cái ánh mắt này cũng vô cùng hấp dẫn với Bạch Vũ Phi, khiến cho anh không kiềm được mà nuốt nước bọt, chỉ có điều là nhìn bộ dạng khó chịu này của Hoắc Đình, cũng làm cho anh hết sức đau lòng, " Tiểu Đình, là do cái thuốc kia thay đổi thể chất của em, cho nên trong lúc mang thai sẽ làm cho ngực của em bị trướng sữa, thế nào mà anh lại quên mất chuyện này, em cũng không chịu hỏi anh, anh liền quên mất không giúp em hút lên, cho nên bây giờ mới trướng đau lên như thế này."

" Cái gì? Trướng sữa? Em...Em là nam nhân, làm sao có thể như vậy được?!" Hoắc Đình trừng mắt nhìn Bạch Vũ Phi, anh lại như vừa bị đả kích lần nữa. Nhưng mà, đúng là gần đây anh cũng cảm thấy cơ thể của mình có chút biến hóa, ngực thì vẫn cứ trướng đau khó chịu, chỉ là lúc đầu anh không có để ý chuyện này, tuy là mang thai, nhưng cho dù thế nào anh cũng không nghĩ tới cái phương diện kia.

" Ách...Tiểu Đình, em cũng đã mang thai, chẳng lẽ em còn không tin lời của anh sao? Mà chắc em cũng có thể cảm nhận được đúng không, thân thể của em vẫn không ngừng mà biến hoá a." Vừa nói xong, tay cũng liền xoa lên hai ngực của Hoắc Đình, mặc dù là nơi đó nó không đầy đặn giống như của nữ nhân, nhưng mà nó đã trướng lên một cách rất rõ ràng.

Ý thức của Hoắc Đình bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ còn lại khoái cảm mãnh liệt làm cho anh không thể nào xem nhẹ được, " Ừ...ừ....Aừ..." Không tự chủ được mà rên rỉ, phóng túng bản thân mà quên mất cảm giác xấu hổ kia, chỉ còn lại sự hưởng thụ mà thôi. Đột nhiên, Hoắc Đình cảm thấy có vật gì vừa cứng rắn vừa to đang đè vào phần bụng của mình, cảm giác không thoải mái này làm cho anh vô ý mà đưa tay ra dò xét thử, vừa mới xoa lên cái vật cứng kia một cái, cả người Bạch Vũ Phi đột nhiên run lên một cái, sau đó một tiếng rên rỉ liền thoát ra ngoài.

Hoắc Đình lập tức bừng tỉnh, anh liền nhận ra cái vật cứng kia là gì. Anh liền mở mắt ra nhìn Bạc Vũ Phi đang ở trước ngực mình ra sức mà hút, trên trán của anh đã xuất hiện một tầng mồ hôi, có thể thấy, anh đã nhẫn nại đến cực hạn rồi. Trong nháy mắt, vốn là Hoắc Đình đang cảm thấy rất mâu thuẫn nhưng lúc này ngay cả tâm cũng đã mềm nhũn ra rồi, cái người nam nhân này, tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy chứ, có chút bất đắc dĩ cùng với vô lực, lại có thêm một chút ngọt ngào, mê loạn, toàn thân rất nhanh chóng mà bắt đầu nóng lên.

Giúp cho Hoắc Đình xong, Bạch Vũ Phi nhất định phải cân nhắc cho mình mới được, anh đã chịu đựng đến nỗi không thể nào nhịn hơn được nữa rồi. Anh sợ mình sẽ đè lên bụng của Hoắc Đình, cho nên chậm rãi giúp cậu trở mình lại để cho cậu nằm nghiêng, sau đó lại tiếp tục liếm đầu ngực của cậu, một bên lại nhẹ nhàng mà trượt tay về hậu nguyệt của cậu mà dùng thuốc bôi trơn xoa nhè nhẹ lên, sau đó chậm rãi mà đưa một ngón tay tiến vào.

" Ngô....A!" Thân thể đột nhiên bị một dị vật đi vào trong, làm cho cơ thể của Hoắc Đình có chút căng lên.

" Thả lỏng...Ách....Tiểu Đình, thả lỏng, anh sẽ cẩn thận..."

Mặc dù là đáy lòng của Hoắc Đình vẫn còn sự mẫu thuẫn, nhưng cậu cũng biết nếu cứ khẩn trương như vậy sẽ khiến cho cả hai thấy không thoải mái, thế là lại chậm rãi mà thả lỏng cơ thể ra. Anh ngầm cho phép để Bạch Vũ Phi thuận lợi đem ba ngón tay tiến vào bên trong. Hậu nguyệt cũng ngày càng ướt át. Đến lúc không thể kiềm chế được nữa, Bạch Vũ Phi đột nhiên rút các ngón tay ra, lấy tiểu Bạch cứng rắn của mình thay cho các ngón tay mà tiến vào!

" Ừ...Ngô...A!...."Dị vật vừa đưa vào vừa cứng rắn lại hừng hực lửa nóng khiến cho cơ thể của Hoắc Đình có chút khó chịu, cảm giác căng thẳng, đau nhức tràn ngập hạ thể " Đau..." Hoắc Đình nhắm mắt lại, khẽ ngâm.

" Ngoan ~ tiểu Đình, thả lỏng thêm chút nữa, thì sẽ không đau nữa." Bạch Vũ Phi nhẫn nại không động đậy, chậm rãi mà an ủi cậu. Chờ đến lúc Hoắc Đình đã thả lỏng trở lại, lúc này Bạch Vũ Phi mới bắt đầu chậm rãi mà trừu động, " Ừ...Ừ..."

"A....Hmm....Ừ...Hmm..." cảm giác trướng đau nhanh chóng bị khoái cảm thay thế, làm cho Hoắc Đình không thể nào khống khế mình mà lớn tiếng rên rỉ.

" Hmm...Ừ...tiểu...tiểu Đình, em thật giỏi! Mang theo hài tử....còn cùng với anh thế này, lại có thể thoải mái đến vậy...A..." Bạch Vũ Phi kích động đến mức không nói nên lời, nhưng mà anh vẫn cảm giác được lão bà của mình thật là quá tuyệt.

" Anh....Câm miệng! A...a...ừ ....ừ...!" Hoắc Đình cảm thấy cái tên Bạch Vũ Phi này đúng là không thể ngậm cái miệng lại được mà, nhưng mà cái sự tức giận nhỏ này chưa kịp xông lên thì đã bị từng đợt từng đợt khoái cảm đè xuống.

Bạch Vũ Phi động tác ngày càng nhanh, dần dần đưa Hoắc Đình lên đỉnh làm anh có chút chịu không nổi, " Tiểu...tiểu Bạch! Ừ...chậm....chậma... Hmm...cẩn thận...hài tử....a...em...chịu không được ....Aa! tiểu Bạch..." cho dù là cơ thể của Hoắc Đình có tráng kiện thế nào đi nữa nhưng bây giờ anh cũng đang mang hài tử, hơn nữa đã gần chín tháng, thật sự là thân thể của anh có gánh nặng rất lớn,đã có chút chịu không nổi nữa rồi.

Bạch Vũ Phi mặc dù là muốn cậu thế nào cũng không đủ, nhưng vẫn nghĩ tới thân thể của cậu lúc này, cho nên nhanh chóng húc nhanh thêm vài cái nữa, gầm nhẹ lên một tiếng, đem tất cả tinh túy mà phun ra ở bên trong cơ thể Hoắc Đình. Mà đồng thời, Hoắc Đình cũng lại một lần nữa mà lên tới đỉnh cao trào.

" A!..."

"A!..."