Mẹ thiên tài,Con bác học

Chương 10: Đây là kết thúc?

***Thành phố K***

Một tháng kể từ khi cô trở về nước sau khi hủy hợp đồng với tập đoàn Lãng Thăng,cựu chủ tịch Tề Hàn Luân đã đầu tư vào tập đoàn Nhược Lam và mối quan hệ giữa hai tập đoàn vô cùng tốt đẹp. Cũng sau một tháng ấy,cô đã đưa tập đoàn Nhược Lam phát triển vượt hơn so với thành tích mà các chủ tịch tiền nhiệm đạt được và nâng giá trị con người mình lên một con số vô cùng lớn.Cái tên của cô đã được ghi nhận là nữ doanh nhân tài giỏi nhất nước.

...

Sau khi cô từ nước Úc trở về không lâu thì Triệu Minh Triết cũng theo cô về nước và trở thành vị hôn phu của cô. Đối với việc này Thiên Ý cũng chẳng có chút phản ứng nào. Từ sau khi cô về cô chỉ chú tâm vào làm ăn và chăm sóc Tiểu Vũ,nhiều lúc Minh Triết muốn tiến hành hôn lễ nhưng đều bị sự lạnh lùng của cô gạt phăng.

...

- Mami,đi chơi đi,đi chơi đi!

Tiểu Vũ giật giật tay áo của Thiên Ý vẻ nũng nịu.

Thiên Ý mỉm cười dịu dàng,xoa đầu cục cưng bé nhỏ:

- Được! Mami dẫn con đi chơi!

Cô nói rồi lấy một cái mũ đội lên đầu con trai. Dưới cái mũ,ánh mắt của Tiểu Vũ mất đi vẻ hồn nhiên năng động hồi nãy,nó trở nên lạnh băng vô tình.

...

Tiết trời đầu tháng chín vẫn oi bức nhưng cũng có phần dịu đi so với lúc còn mùa hè. Chỉ còn vài ngày nữa là Tiểu Vũ phải quay lại trường học nên cô tận dụng thời gian còn lại trước khi cậu bé trở lại trường để đưa đi chơi.

Trong công viên giải trí mà họ đến rất đông. Nếu là sinh viên thì đều đi theo đôi rất tình tứ,còn...có rất nhiều gia đình. Cô hơi nghiêng người nhìn Tiểu Vũ,thật sự,con trai cô sẽ không sao chứ?Nhưng vành mũ rộng cô không nhìn được khuôn mặt của con trai,cô sợ nó tủi thân!Bỗng,có người nhấc bổng Tiểu Vũ lên,Minh Triết đặt Tiểu Vũ lên vai rồi nở nụ cười ấm áp:

- Chúng ta là một gia đình! Tiểu Vũ,ta sẽ là ba của con!

Cô ngước lên nhìn gương mặt vô tư như trẻ con của anh,trong lòng chợt hiện lên suy nghĩ,có lẽ cô nên chấp nhận anh!

...

Tối hôm đấy,cô nhận được thiếp mời dự lễ đính hôn,trên đấy có viết rất rõ hai cái tên: Tề Hạo- Lưu Nhân

Cô bước nhanh vào trong phòng,mở một cái hòm dưới gầm giường rồi nắm chặt vật cô vừa lấy ra,môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười bình thản:

- Có lẽ vậy là được!

*** Thành phố A***

Trong căn phòng tối om không một ánh đèn,Tề Hạo tựa vào cửa sổ,ánh sáng lập lòe từ đầu mẩu thuốc hắt lên gương mặt vô cảm của hắn. Bất giác hắn đưa bàn tay mà một tháng trước đấy hắn đã níu tay một cô gái mà hắn không biết là ai lên đối diện với khuôn mặt. Hồi tưởng lại sự xúc động lạ thường khi hắn nắm tay cô,hắn muốn biết cô là ai,rất nhiều lần không hiểu sao chỉ muốn đi tìm cô và giữ cô bên mình. Rốt cuộc cô là gì của hắn?Tàn thuốc từ điếu thuốc hắn đang kẹp trong hai ngón tay rơi xuống đất. Hắn trấn tĩnh đầu óc,hắn nghĩ,Lưu Nhân mới là người mà hắn yêu!

Mà lại nói đến Lưu Nhân,trong thâm tâm hắn luôn mặc định cô ta là người mà hắn yêu thương,nhưng chẳng hiểu sao khi gặp cô ta hắn lại không thấy vui vẻ.Đặc biệt là sau đêm của một tuần trước,sau một lần hắn uống say, hắn nhớ rất rõ là không hề gặp Lưu Nhân nhưng sáng hôm sau cư nhiên lại nhìn thấy cô ta lõa thể nằm trên giường của hắn. Từ hôm ấy,Tề Hạo cảm thấy có gì đó không đúng và càng chán ghét cô ta. Nhưng vì đêm đó mà hai ngày nữa hắn phải đính hôn với cô ta.

Hắn dụi tắt đầu thuốc,khóe môi kéo lên thành một nụ cười băng lãnh. Lưu Nhân mới là người mà hắn yêu,mới là người hắn cưới làm vợ. Cô gái xa lạ của một tháng trước có lẽ chỉ là người qua đường đáng lẽ hắn không nên bận tâm!

...

Hai người họ,mỗi người một phương,mỗi người đều có hôn ước của riêng mình. Có lẽ,đời này kiếp này,giữa hai người họ chính là sai người,sai thời điểm!