Mẹ thiên tài,Con bác học

Chương 17: Hạnh phúc viên mãn

Hai năm sau...

Sau khi từ nhà Thiên Ý rời đi,Tề Hạo một mạch lái xe thẳng đến nghĩa trang. Trong cái không khí im ắng,cùng cái u ám của nghĩa địa vào ban đêm,hắn bước từng bước nặng nề,bước đi có phần không vững,mùi rượu từ người hắn hòa vào trong không khí.Hắn dừng chân trước một ngôi mộ còn mới,ngồi xuống,đưa tay miết lên tấm di ảnh ở trên bia đá lạnh lẽo.Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười,không phải lạnh lùng,không phải khinh bỉ mà là sự mệt mỏi đến vô cùng vô tận,trông hắn...cô đơn!

Hắn mở nắp chai rượu đang cầm trên tay,rót xuống đất một phần rồi đưa lên miệng uống như không cần mạng:

-Thiên Ý a. Lá gan em cũng thật lớn,lớn bằng trời luôn rồi!Em chờ đấy,hôm nay,tôi đến bắt em đây!

Hắn nói rồi cười lên một tiếng. Suốt hai năm qua,hắn vẫn luôn nỗ lực bù đắp cho Tiểu Vũ,không lúc nào hắn chưa từng nghĩ đến cô. Chẳng qua, giờ hắn mệt mỏi rồi,hắn cần cô!Còn cần hơn cái mạng nhỏ của hắn!

Làn môi mỏng của hắn khẽ mím lại,tay hắn lần đến bên hông,lấy ra một vật đen ngòm. Hắn đưa họng súng lên sát thái dương,bóp cò...

Đoàng

Tiếng súng nổ lớn,đàn quạ trong nghĩa địa bay lên toán loạn. Mùi thuốc súng nồng nặc. Cả bầu trời mặt đất rơi vào yên tĩnh.

Tách tách

Đầu hắn cúi xuống,mắt khép hờ,máu từ đầu rơi lên mặt đồng hồ hắn đeo trên tay. Trong giây phút ấy,hắn đã cười,hắn sẽ được gặp lại người con gái ấy,là hạnh phúc!

Một giây sau,hắn nhận ra có điều kì lạ,hắn ngẩn lên,súng vẫn trong tay hắn,nhưng lại có thêm một bàn tay khác nắm lấy tay hắn,kéo họng súng lệch đi.Hắn nheo mắt, cố nhìn rõ gương mặt của người đối diện,nhưng do không có ánh sáng,lại do máu chảy vào hốc mắt khiến hắn chẳng thể biết được người ấy là ai. Chỉ nghe ngay sau sau đó có một giọng dìu dịu cất lên:

- Có đáng không?Vì một người phụ nữ, anh yêu cô ấy đến thế sao?Đáng để anh từ bỏ tính mạng?

- Tất nhiên!

Hắn trả lời một câu rồi tính giằng tay lại,nhưng bỗng hắn dừng lại,đổi thành kéo tay người đối diện.Khuôn mặt gần trong gang tấc làm đôi đồng tử của hắn giãn ra,trong con ngươi tối tăm như có những mảnh sáng vỡ ra. Hắn ôm ghì cô vào lòng,siết chặt như chỉ sợ hắn nới lỏng tay một chút thôi là thân ảnh của cô sẽ biến mất.Trong giây phút ấy,cô cảm giác như có gì đó ấm nóng rơi trên vai mình.Hắn khóc.Đúng,con người lạnh lùng ấy chính là đang ở trước mặt cô,khóc vì cô.Cô đưa tay lên ôm đầu hắn,trong lòng có gì đấy vô cùng ngọt ngào.Giờ cô mới biết,hạnh phúc,không phải cái gì to lớn,đôi khi chỉ là người đàn ông luôn cao cao tại thượng ấy lại có thể lộ ra mặt yếu đuối của mình.

Hắn gục vào vai cô,do mất máu,mà cũng do mệt mỏi,hắn thiếp đi.Cô hơi đánh mắt,một bóng đàn ông cao lớn không biết từ đâu xuất hiện,dìu hắn lên xe.

...

Trong khuôn viên Dương gia,Minh Kiều một bộ bá đạo vỗ đồm độp vào bàn cười lớn. Chồng cô ấy ngồi bên cạnh,lắc lắc ly rượu vang đỏ sóng sánh,cười như không cười:

-Lần này chắc chắn Thiên Ý sẽ xuất hiện!

-Không,sao có thể chứ? Hai năm Tiểu Hạo của chúng ta điên cuồng tìm kiếm cô ấy cũng không xuất đầu lộ diện,làm gì có chuyện!-Lăng Nghiêu bĩu bĩu môi,vẻ mặt giễu cợt.

-Cá không?Tôi quen cô ấy bao nhiêu năm rồi...

Một người nào đấy đen mặt,nhìn chằm chằm Lăng Nghiêu.Hắn quấn băng trắng đầu,bước nhanh đến trước mặt tên bạn "mát rượi":

-Mẹ kiếp Lăng Nghiêu,cậu hay lắm!

Hắn cười hềnh hệch một cách ngây ngốc.

***7 năm sau***

Một chiếc xe cadillac màu đen đỗ lại trước cổng Tề gia, Tiểu Vũ bước xuống,vẫn điệu bộ cười lạnh nhạt như trước,khuôn mặt non nớt ngày nào giờ đã trở nên có phần góc cạnh,là một thanh niên 17 tuổi chững chạc,điển trai.

Vừa bước xuống xe,chưa kịp hồi thần cậu đã bị một cục bông nhỏ lao vào trong lòng,bám chặt:

-Anh hai!

-Bảo bối,mới hai tháng không gặp mà càng ngày càng dễ thương rồi!-Cậu bẹo nhẹ má cô nhóc.Phải,cô nhóc là Tề Hạ Vy,đứa con thứ hai của hai người.

Nói rồi cậu quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh:

-Lão quản gia,papa với mami đâu rồi?

-Hai người họ lại đi nghỉ bên Mỹ rồi!

-Hầy,hai người họ còn sao còn có thể sung sức chơi bời vậy chứ?

...

Ở một nơi nào đó của nước Mỹ,hai người nằm trong chăn hắt hơi một cái.Tề Hạo lăn qua chỗ cô,cọ cọ vào cổ cô mấy cái:

-Vợ,chồng muốn nữa!!! =)))

-Xê ra,để yên cho bà ngủ!

Cô đẩy tay hắn ra,cuộn tròn chăn,níu chặt mặc hắn thỏa sức kéo muốn rách chăn.

Một đêm dài lại sắp qua đi...

_to be continue_

(Đón chờ ngoại truyện nga :3)