Mẹ thiên tài,Con bác học

Chương 7: Tai nạn

Trên xe, Tề Hạo ra sức nhấn ga lao đi vào một hướng vô định. Đôi mắt ngày càng âm u khiến người xung quanh khó hít thở.

Dương Thiên Ý,cô vậy mà đã có chồng con rồi. Vậy mà hắn lại để ý cô,hắn...lại thích cô?Cơ mà,tại sao đứa bé đó lại có cảm giác rất quen như đã từng gặp ở đâu rồi? Là ở đâu,lúc nào và bố thằng nhỏ là ai?

- Tề Hạo?

Thiên Ý hét lên một tiếng chói tai kéo hắn về lại thực tại. Trước mặt,một cái xe khác đang lao đến. Hắn bẻ tay lái,đạp phanh,răng cắn chặt vào môi dưới tới tứa máu. Khung cảnh trở nên hỗn độn,hắn chỉ biết nhoài người về phía cô,xung quanh chỉ còn lại một mảng đen tối.

***

Trước cửa phòng cấp cứu,đôi mắt lạnh băng của Hạ Vũ làm những người xung quanh nín thở.Bàn tay cuộn lại thành nắm đấm,gằn từng tiếng với mấy người y tá,bác sĩ:

- Không cứu được hai người họ thì đợi mà đi gặp tổ tiên đi!

Mấy người ở đó bối rối,họ vậy mà bị một tên nhóc dọa cho sợ hãi. Một vị bác sĩ già cố hắng giọng lấy lại bình tĩnh,vỗ vỗ vào vai Tiểu Vũ:

- Cháu bé,bình tĩnh lại,ba mẹ cháu sẽ ổn thôi!

- Cút!

Chẳng kiêng dè gì cả. Dương Hạ Vũ từ nhỏ không sợ trời,không sợ đất,chỉ quan tâm mỗi người mẹ và người ba đang nằm trong phòng kia.

Sau tiếng quát của cậu bé mấy y tá và bác sĩ rỗi việc ấy cũng đi hết chỉ để lại Tiểu Vũ tựa mình bất lực trên hàng ghế lạnh băng.

Bỗng,bên cạnh cậu bé xuất hiện hai thân ảnh to lớn. Một người là Triệu Minh Triết,một người là nhân vật máu mặt không ai không biết- Tề Hàn Luân. Tề lão gia nom tuổi cũng trên Dương lão gia một chút nhưng nét cương nghị pha thêm sự hiền từ thì quả thật rất giống.

Tề lão gia nhìn Tiểu Vũ một cái rồi sững lại. Tại sao tên nhóc này lại giống Tề Hạo hồi nhỏ đến vậy? Nếu thời nay khoa học chưa phát triển đến mức làm được cỗ máy xuyên thời gian thì ông cũng tin đây là Tề Hạo của quá khứ đến gặp ông mất.Ánh mắt trìu mến của ông nhìn vào khuôn mặt non nớt lạnh băng này,ôn tồn:

- Mẹ cháu là ai?

- Mẹ cháu là Dương Thiên Ý-Nét lạnh lùng dịu đi,Tiểu Vũ thật thà trả lời.

- Vậy ba cháu?

- Cháu...

Còn chưa kịp nói hết,tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Minh Triết đi cạnh Tề lão gia đến trước mặt bác sĩ,lo lắng:

- Hai người họ có sao không bác sĩ?

Bác sĩ thở dài rồi lắc đầu:

- Cô Thiên Ý thì không sao.Lúc có người phát hiện thì Tề Hạo đã dùng người che cho cô ấy nên chỉ bị thương ngoài da còn cậu ấy thì...-Vị bác sĩ thở dài tiếng nữa- Bộ phận não bộ bị chấn động,may mắn là không gây nguy hiểm gì,nhưng không biết có di chứng gì không. Còn phần cơ đùi bên phải,do cậu ấy đã cố đạp phanh nên bị dãn ra quá mức ,trong một thời gian không thể di chuyển ngay được!

Nói xong ông bác sĩ cúi chào Tề lão gia rồi đi thẳng.

Tề Hàn Luân ngồi xuống băng ghế,khuôn mặt nghiêm nghị của ông lộ rõ nét nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh,nét mặt ấy đanh lại,nhìn xuyên suốt vào Tiểu Vũ:

- Rốt cuộc ba cháu là ai?

Dương Hạ Vũ chỉ mỉm cười,nét cười ngây thơ thanh thuần:

- Ông có thể đợi mami tỉnh lại rồi hỏi!

Song, Tiểu Vũ quay sang nhìn Minh Triết với vẻ khó hiểu:

- Sao chú lại ở đây?

Triệu Minh Triết khẽ nhíu mày,nhìn sang Tề lão gia ý dò xét. Nhận được sự đồng ý trong đôi mắt ấy, Minh Triết cúi người nhìn Tiểu Vũ:

- Chú...là anh họ của Tiểu Hạo!