Mẹ thiên tài,Con bác học

Ngoại truyện 3

Năm ấy, Dương Phàm ngoài bốn mươi tuổi, tập đoàn Nhược Lam còn vướng nhiều rắc rối chưa được ổn định, lại bị mấy người họ hàng quý giá cản trở, bận đến muốn chết. Ba ngày ngủ không quá sáu tiếng, bù đầu trong đống tài liệu và mấy lỗ hổng trong vốn lưu động của công ty, nhiều khi chỉ muốn bỏ kệ đến đâu thì đến. Khuôn mặt góc cạnh của hắn tiều tụy, đôi mắt tinh tường tràn đầy sự mệt mỏi. Hậu sự của Dương phu nhân còn chưa lạnh, hắn đã bận đến mức ngay cả mặt con gái cũng hiếm khi nhìn thấy.

Dương Phàm ném đống tài liệu vừa xét duyệt xong lên bàn, ngả người ra đằng sau hít vào một ngụm không khí. Chiếc áo vét vắt lên lưng ghế tựa bị lấy lên, hắn xoay người rời khỏi phòng làm việc, leo lên chiếc xe đỗ ở dưới gara lao vào trong đêm tối.

Trong quán bar thác loạn ở rìa thành phố, kẻ trẻ tuổi nhảy đến quên trời trăng, mấy cô ả thân hình nóng bỏng dựa vào cột múa những điệu vô cùng gợi cảm. Ánh sáng lập lòe đầy màu sắc của quán bar, cùng khói thuốc vấn vít trên khuôn mặt đầy suy nghĩ lại càng làm tăng lên nét quyến rũ của một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi. Dương Phàm rít một hơi sâu rồi ho khan hai tiếng, đưa tay cầm lấy ly rượu đỏ sóng sánh trên bàn một hơi uống cạn. Rượu đắng chát chảy đến cuống họng vừa nóng bỏng lại vừa lạnh lẽo nhưng cũng làm cho người ta say mê. Chẳng biết hắn uống bao lâu, cứ uống hết từ ly này đến ly khác, trên bàn vỏ chai rỗng lăn lóc, ánh mắt tinh tường bị hơi rượu làm cho có chút mê li nhưng cũng thật lạnh lùng làm cho mấy cô nàng chỉ dám đứng nhìn không dám tiếp cận.

Rời khỏi quán bar hắn không lấy xe trở về mà đi bộ dọc theo con đường rực rỡ của thành phố, cả buổi tối còn chưa ăn gì lại uống rất nhiều rượu, cơ thể khó chịu quặn thắt. Lảo đảo vài bước, hắn tựa người vào thân cây rồi ngồi sụp xuống nôn khan, trong bao tử không có gì thì có thể nôn ra được sao? Khuôn mặt xám xanh toát mồ hôi. Thân hình cao lớn ấy lúc này đây trông thật cô đơn mệt mỏi. Một chiếc áo khoác phủ lên vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm hiện ra trước mặt, thân hình gầy gò, váy áo mỏng tang, làn tóc dài xõa tùy tiện trên bờ vai mảnh khảnh. Lương Túy Hữu dìu hắn dậy, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng:

-Ngài... ngài không sao chứ?

Lương thị lúc ấy khoảng ba mươi năm tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ thanh thuần. Cô vốn không biết hắn là ai cả, chỉ biết có một người đàn ông ngồi bên vệ đường nôn khan trông đến tội nghiệp. Dương Phàm ôm bụng, cả người toàn là mùi men rượu đến cay mũi. Túy Hữu đưa tay dìu hắn lên, để cả thân hình to lớn dựa trên dáng người nhỏ nhắn của cô, đầy vẻ ân cần:

-Hay để tôi đưa ngài về nhà tôi, tôi nấu cho ngài bát canh giải rượu với ít đồ lót dạ!

Thấy Dương Phàm không nói gì, cô tự chủ chương đưa người đàn ông này đi. Căn nhà của cô cũ kỹ, đến cả cánh cửa sắt cũng rỉ sét đến muốn bung ra khỏi tường, trong nhà ẩm ướt nồng mùi nấm mốc đến gay mũi. Có lẽ vì không có tiền sửa sang nên căn nhà nhỏ lúp xúp nhìn đáng thương, nhưng chủ nhân căn nhà lại gọn gàng, căn nhà được trang trí đơn giản nhưng lại vô cùng đáng yêu. Cô mặc chiếc tạp dề cũ đứng trong nhà bếp, nồi cháo sôi sùng sục tỏa mùi thơm khắp căn nhà nhỏ. Ánh mắt mơ hồ của Dương Phàm đưa vào trong bếp, bắt gặp thân hình nhỏ bé bận rộn nấu ăn, hắn có ảo giác nhìn thấy người vợ đã mất. Hắn lảo đảo đứng dậy rồi lao vào ôm lấy cô, hôn khắp cổ cô. Cô bối rối muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực của một cô gái nhỏ ốm yếu làm sao đủ. Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển trên người Túy Hữu, hơi men trên người hắn làm cô có chút say theo, bàn tay chỉ kịp đưa ra tắt vội bếp ga rồi cũng theo chuyển động của tay hắn, chìm vào vòng ôm của hắn. Một đêm điên cuồng qua đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Dương Phàm thấy một cô gái nằm trong vòng tay mình, ánh mắt đầy bối rối khó xử lại mang theo chút phản kháng không thể tin được. Lương Túy Hữu bị cử động của ông đánh thức, cả người ê ẩm ngồi dậy tựa mình vào thành giường, tấm chăn trượt trên bờ mai mảnh khảnh của cô, khuôn mặt vừa tỉnh ngủ hơi phiến hồng. Hắn cuống cuồng lấy chăn chùm kín cả lên mặt cô, giọng nói lí nhí:

-Tôi sẽ chịu trách nhiệm! Đợi một thời gian nữa được không, tôi sẽ đến cưới cô làm vợ!

Cô hơi cười, ló mặt ra khỏi tấm chăn, chăm chú nhìn khuôn mặt khó xử của hắn:

-Không cần đâu! -Trong nụ cười ấy mang theo chút gì đó đau buồn.

Cô là một gái làng chơi, nói theo cái cách thô bỉ thì người ta gọi là gái điếm. Vốn cũng không phải muốn bước chân và con đường này, ai mà chả muốn cuộc đời mình sạch cơ chứ! Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên của cô, nếu cái ngày mà cô trao cho tên đó cái quý giá nhất của con gái kia, để rồi bị bán đi, nếu như tên đó chỉ cần nói một câu chịu trách nhiệm cô sẽ không do dự mà đồng ý. Chỉ là, thời gian qua lâu như vậy rồi, cô sớm cũng không còn quan trọng gì nữa.

Dương Phàm còn muốn khuyên cô một chút, cô đã vùng dậy đi vào nhà tắm. Đợi cô tắm xong, hắn lại định tiếp tục nói chuyện vừa nãy cô liền chạy ra ngoài. Hắn thở dài một tiếng, xem ra cô kiên quyết từ chối rồi. Trên công ty còn nhiều việc, hắn để lại danh thiếp cùng một tờ giấy nhắn, dòng chữ với nét bút cứng cáp: "chờ tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em!"

Khoảng thời gian sau đó, cứ cách một đoạn thời gian ngắn hắn lại đến tìm cô, nhưng lần nào cũng hoặc không tìm thấy người, hoặc bị cô nhốt ngoài cửa. Vẻ mặt hắn cũng không bết làm sao đành rời đi. Mấy tháng sau đấy, có mấy gã vẻ mặt bặm trợn đến tìm cô, mấy gã đến tìm cô đòi nợ, mà nợ chính là do người cha nghiện cờ bạc để lại cho cô rồi trốn mất. Cũng trong thời gian đó cô mới để ý mình bị chậm kỳ, mua que thử thai liền hai vạch, cô bày ra vẻ mặt người đàn ông đó thật xuất sắc. Đợi cho mấy gã đòi nợ đi rồi, cô nhìn nhà cửa một mảnh đổ vỡ, khuôn mặt bầm tím vì bị đánh, cô xoa chiếc bụng nhỏ còn chưa có dấu hiệu gì khuôn mặt đầy trầm tư. Cô có thể chịu khổ được, nhưng cô không muốn đứa bé này chịu khổ cùng cô. Vậy nên, ngày đó khi mà Dương Phàm một lần nữa đến trước cửa, cô đã đồng ý lời cầu hôn của hắn. Cô còn đánh liều đòi một khoản sính lễ lớn vừa đủ để trả món nợ kia, cô nghĩ thực ra hắn đồng ý cũng được, như vậy đám du côn kia sẽ không làm phiền cô nữa. Mà, hắn không đồng ý cũng tốt, vậy cứ triệt để chán ghét cô rồi đừng đến gặp cô nữa, người đàn ông tốt như hắn, cô cảm thấy mình căn bản không xứng.

Thế nhưng, tiền sính lễ hắn đưa làm cô cũng thật bất ngờ, đủ cho cô trả tiền nợ vẫn còn dư kha khá. Điều càng bất ngờ hơn là cô biết hắn từng có một người vợ, người vợ mà hắn hết mực yêu thương, người vợ đã mất khiến hắn đau khổ, thế nên cô đã nghĩ một người vợ kế như cô chắc chỉ được tổ chức một đám cưới bé nhỏ không mấy ai biết. Với cô như thế cũng đã quá tốt rồi. Vậy mà, ngoài dự đoán hắn lại tổ chức cho cô một hôn lễ hết sức long trọng, cũng mời rất nhiều người tham gia. Đó là hôn lễ mà ngay cả trong mơ cô cũng không dám mơ tới. Lại một lần nữa cô cảm thấy bản thân không xứng với hắn.

Sau hôn lễ, hắn đối với cô hết mực săn sóc, nhưng cũng chưa từng đụng đến cô thêm lần nào nữa. Cô cũng hiểu, vô cùng hiểu hắn đối với cô chỉ có trách nhiệm chứ không có tình cảm gì. Sau khi cô được gả vào Dương gia, cô gặp Thiên Ý, con gái của Dương Phàm với người vợ mà hắn yêu cả đời. Đối với đứa trẻ ấy cô không hề cảm thấy ghét bỏ, chỉ có ghen tị, là đố kỵ và lo lắng. Sau một thời gian dài đau khổ, người ta luôn cố chấp với những thứ tốt đẹp trước mắt. Kỳ thực mà nói, Lương Túy Hữu cũng muốn đối xử với Thiên Ý thật tốt, chỉ là cô bé lại có ác cảm với cô. Cô biết chứ, mẹ con bé mới mất được bao lâu chứ? Vậy nên cứ thế mà thuận theo tự nhiên, thế nào lại trở thành một người mẹ kế cay nghiệt trong mắt Thiên Ý.

---6 năm sau---

Dương Phàm ngồi trước bàn làm việc chuẩn bị ký giấy chuyển nhượng cổ phần. Người bạn tốt của ông ngồi đối diện ông, đặt tách cà phê xuống, chất lỏng trong tách sóng sánh muốn tràn ra ngoài.

-Thật sự muốn chuyển hết cổ phần cho hai đứa trẻ sao? Cũng không giữ lại cho bản thân một chút? Năm đó để giành lại hết cổ phần trong tay đám họ hàng bảo bối kia vất vả nhường nào tôi và cậu đều rõ mà!

-Năm đó tôi vất vả thế nào không quan trọng. Vất vả từng bấy năm đã sớm muốn rời khỏi rồi. Vả lại, tôi tin hai đứa trẻ có khả năng ấy! -Dương lão gia mỉm cười, trong mắt toàn sự thoải mái.

-Tiểu Ý Nhi tôi còn có thể hiểu. Vậy còn Khúc Minh thì sao? Túy Hữu cũng chẳng phải người tốt đẹp gì! Ông đối với bà ấy không phải chỉ là trách nhiệm thôi sao?

-Tiểu Ý chính là cảm thấy có lỗi với nó, cũng cảm thấy có lỗi với mẹ nó. Năm đó khi nó xảy ra chuyện lỡ làng, đứng trước mặt tôi khóc lóc khó xử, tôi lại lạnh nhạt với nó như vậy, cảm thấy nợ nó rất nhiều. Bây giờ nó ở nước ngoài, căn bản cảm thấy không có tư cách gọi nó trở về, cho nó một điểm tựa ở đây, nó trở về rồi bù đắp cho nó từng chút. Tiểu Minh, nó là con tôi, thiên vị chị nó một chút cũng cảm thấy hơi có lỗi. Cổ phần của thằng bé cứ để tôi giữ tạm đi, đợi nó đủ lớn rồi lại sang tên cho nó. Còn A Hữu, bà ấy thật ra không xấu, cứ tỏ ra như thế thôi, tôi hiểu bà ấy. Bà ấy với tôi mà nói không phải là yêu, ban đầu xuất phát từ trách nhiệm thật, trừ mẹ Tiểu Ý ra có lẽ tôi không còn yêu ai nữa. Nhưng vào những ngày vất vả nhất, khó khăn nhất có bà ấy bên cạnh, thức khuya cùng tôi ăn một bữa cơm, bên tôi trải qua đau ốm, bà ấy là gia đình, Tiểu Ý và Tiểu Minh cũng là gia đình trân quý của tôi. Tôi sống cuộc sống vất vả như vậy, ít nhất cũng để gia đình mình có một cuộc sống thoải mái.

Cuộc đời này khó khăn như vậy, ba sẽ vì con mà che chở cả đời.

_Dương Phàm_

------------------------------------------

Đôi lời của Tiểu Tâm: Xin chào, là mình Tiểu Tâm đây. Chương ngoại truyện này kể về một thời của Dương lão gia của chúng ta, cũng chính là chương truyện cuối cùng mình đăng trên sàn truyện. Bây giờ mình đã chuyển qua đăng truyện trên app Mangatoon và không còn hoạt động trên trang này nữa. Nếu bạn nào yêu quý mình cũng như yêu thích văn phong của mình có thể tải app, tìm kiếm "Diệp Ngân Tâm", theo dõi để đọc và ủng hộ phần hai Mẹ thiên tài, con bác học(2): Hoan lạc cấm kỵ cũng nhưng nhiều tác phẩm khác của Tâm nhe.

Thân ái!