Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 24

Editor: Sơn Tra Beta: Thuỷ Tiên

Hai ngày sau khi về lại Nam Thị, tại đồn cảnh sát đường Hồng Tinh.

Tiểu Lưu cho mời Ân Lưu Tô, Tạ Văn Thanh và Kinh Lan đến làm việc về vấn đề hộ khẩu và chuyện đi hay ở của Ân Ân.

Kỳ Viễn bị bắt giam một thời gian ngắn và phạt tiền vì hành vi vứt bỏ Ân Ân.

Vì thế mà mẹ chồng của Kinh Lan còn làm một trận ầm ĩ trong nhà, thái độ rất hùng hổ oán trách Kinh Lan.

Ân Ân không thể sống tại gia đình họ Kỳ thêm được nữa nên chỉ có thể quay lại nhà của Ân Lưu Tô.

Trong đồn cảnh sát, Kinh Lan khóc giàn giụa kể với cảnh sát nhân dân những việc khó xử của bản thân ——

“Tôi thật sự cũng không còn cách nào khác. Nếu tôi có năng lực thì tôi có thể bỏ rơi con ruột của mình được sao? Nhưng mà bản thân tôi ốm đau bệnh tật, không có công ăn việc làm.”

“Tôi thật sự bất đắc dĩ mới phải nhờ Kỳ Viễn dẫn con bé đến Quảng Thành tìm ba của nó.”

“Đứa bé này mới đến nhà của chúng tôi được vài ngày đã làm cho chồng tôi đòi ly hôn với tôi! Ly hôn thì Tiểu Bảo phải làm sao đây! Tôi không thể sống mà không có Tiểu Bảo!”

...

Cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu cảm thấy cực kỳ phản cảm những kẻ tìm đủ lý do để trốn tránh trách nhiệm như Kinh Lan. Anh ta đánh gãy lời nói của cô ta: “Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?”

“Tôi còn có thể làm gì nữa.” Kinh Lan cũng bất chấp tất cả mà nói thẳng: “Dù sao thì tôi cũng không thể nuôi đứa bé này.”

“Cô đang trốn tránh trách nhiệm!”

“Tôi thật sự là có ý nguyện gánh vác trách nhiệm này nhưng tôi không đủ khả năng.”

Tạ Văn Thanh cắt ngang lời nói của cô ta: “Việc cấp thiết bây giờ là giải quyết vấn đề hộ khẩu của Tiểu Muội để em ấy có thể đến trường đi học.”

“Làm hộ khẩu thì được, nhưng không thể đặt vào hộ khẩu của nhà họ Kỳ, chồng tôi sẽ không chấp nhận.”

Tạ Văn Thanh cảm giác sắp bị cô ta chọc cho tức điên lên rồi, nếu biết kẻ làm mẹ này chẳng hề muốn gánh vác trách nhiệm như vậy, thì cậu lặn lội một quãng đường dài tới Nam Thị tìm người thân cho Ân Ân làm gì, vậy mà suýt chút nữa đã gây ra tai hoạ lớn cơ.

Đúng vào lúc này, cửa kính mờ của phòng hòa giải bị mở ra.

Ân Lưu Tô nắm tay của Ân Ân tiến vào, ngồi ở dãy ghế dựa tường.

Tiểu Lưu nhìn thấy thì vội vàng nói: “Dẫn cô bé vào phòng chờ nghỉ ngơi đi.”

Ân Lưu Tô nói chuyện rất bình tĩnh: “Mọi người đang thảo luận để quyết định số phận của Ân Ân. Tôi nghĩ cô bé có quyền được lắng nghe.”

Tiểu Lưu khó xử mà nhìn sang Kinh Lan, sợ cô ta lại nói ra những lời vô trách nhiệm làm tổn thương cô bé.

Nhưng Ân Ân lại nói: “Cháu muốn nghe.”

Cô bé không muốn bị người lớn quyết định cuộc sống của mình mà mình lại không biết gì. Ít nhất, bé cũng nên nói ra ý kiến của bản thân.

Kinh Lan nhẹ nhàng nói chuyện với Ân Ân: “Con gái, con hiểu hoàn cảnh của mẹ đúng không? Mẹ không phải là không cần con mà là mẹ thực sự không còn cách nào khác.”

Ân Ân không thèm trả lời cô ta.

Tiểu Lưu biết sắp tới Ân Ân phải đi học nên không thể để chậm trễ hơn được, vì thế lên tiếng: “Hôm nay mời cô đến đây là để chứng thực hộ khẩu của cô bé trước.”

Kinh Lan nói một cách chắc nịch: “Tôi khẳng định lại là hộ khẩu không thể thêm vào gia đình họ Kỳ.”

Tạ Văn Thanh nói rất lạnh lùng: “Tiểu Muội có thể đi theo tôi.”

Tiểu Lưu lập tức phủ quyết: “Cậu thì không được, bản thân cậu cũng chỉ là một đứa trẻ.”

“Tôi đã đủ mười tám tuổi rồi!”

“Nhưng cậu không thỏa mãn điều kiện nhận nuôi, cậu không có thu nhập cố định, cậu không đủ ba mươi tuổi. Những vấn đề đó cậu đều không thỏa mãn thì nhận nuôi bằng cách nào?”

Tạ Văn Thanh bị những lời nói của Tiểu Lưu làm cho nghẹn họng không biết phải trả lời như thế nào: “Vậy... vậy mấy người tìm một gia đình mới cho Tiểu Muội lỡ họ đối xử không tốt với cô bé thì sao?”

Ân Ân cũng ôm lấy cánh tay của Tạ Văn Thanh: “Cháu muốn sống cùng với Oa Oa!”

Cuối cùng, Ân Lưu Tô nói một cách chậm rãi: “Nếu cô bé đã gọi tôi là mẹ thì đứa nhỏ này tôi tạm thời nuôi dưỡng.”

Mọi người nhìn cô một cách kinh ngạc.

Đặc biệt là Kinh Lan, cô ta giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng: “Cô thật sự đồng ý hả?”

Ân Lưu Tô mở tập tài liệu lấy ra những bản sao của các loại giấy tờ: “Đây là chứng minh thu nhập của tôi, ít một chút nhưng là có thu nhập cố định. Còn đây là tài sản của tôi. Căn hộ hiện tại tôi đang sống ở đường Hồ Lô không phải là phòng

thuê mà là tài sản của tôi, có cả giấy chứng nhận bất động sản ở trong này. Ngoài ra, về vấn đề đã hơn ba mươi tuổi...”

Cô nhìn Tiểu Lưu mỉm cười: “Dù như thế nào đi chăng nữa thì tôi đều thỏa mãn đủ điều kiện chứ?”

Tiểu Lưu đánh giá Ân Lưu Tô. Một phụ nữ tầm ba mươi, bốn mươi tuổi chưa có con, có tiền lương cố định và nhà ở dĩ nhiên là cực kỳ phù hợp với điều kiện nhận nuôi.

Tạ Văn Thanh nhìn những giấy tờ trên tay cô.

Chẳng là lúc sáng sớm cô đã lục tung mọi thứ trong nhà lên chính là để lên kế hoạch cho chuyện này. Cô đã chuẩn bị nhận nuôi Ân Ân từ sớm rồi.

Tạ Văn Thanh hơi hơi nhíu mày: “Chị đã suy nghĩ kỹ chưa, chị thật sự muốn nhận nuôi em ấy sao?”

“Thế nào? Tôi nhận nuôi cô bé, cậu không vui à?” Ân Lưu Tô thấy trên mặt của Tạ Văn Thanh không có chút vui mừng nào: “Câu nghi ngờ tôi không thể gánh vác trách nhiệm của một người mẹ hay sao?”

“Không phải.” Tạ Văn Thanh cắn nhẹ môi: “Chị với tôi không hề giống nhau, chị là nữ.”

“Nữ thì làm sao?”

Tạ Văn Thanh ngập ngừng. Ngược lại, Ân Ân hiểu được ý tứ trong lời nói của anh trai nên nói thằng ra giúp cậu: “Oa Oa của cháu sợ dì chưa kết hôn mà lại nuôi cháu... sẽ càng khó lập gia đình.”

Ân Lưu Tô khẽ cười: “Tôi vẫn nói như cũ, vấn đề yêu đương kết hôn không phải là chuyện quan trọng đối với tôi.”

“Đối với chị thì cái gì mới gọi là chuyện quan trọng?”

Ân Lưu Tô nắm tay của Ân Ân, nói một cách chắc chắn: “Tôi nghĩ rằng làm chuyện đúng đắn mới là chuyện quan trọng.”

...

Tiểu Lưu còn phải xin ý kiến của cấp trên về việc có cho phép Ân Lưu Tô nhận nuôi Ân Ân hay không.

Bởi vì điều kiện của cô thực ra cũng không phù hợp hoàn toàn, lại còn vấn đề mẹ ruột của Ân Ân đang khỏe mạnh cho nên những thủ tục cần phải xử lý còn rất nhiều.

Dù pháp luật không bỏ qua tình người nhưng anh ta cần phải báo cáo tỉ mỉ tình huống cho lãnh đạo xong mới có thể lấy được đáp án chính xác.

Nhưng cũng còn may mắn có sự phối hợp của Kinh Lan nên vấn đề hộ khẩu của Ân Ân sẽ không có vấn đề gì.

...

Nếu muốn nhập hộ khẩu thì chuyện đầu tiên cần phải làm chính là đặt tên cho cô bé.

“Tạ Tiểu Muội” là cách xưng hô của mọi người nhưng không thể trở thành một cái tên thật sự.

Tại phòng hộ tịch đồn cảnh sát, Tạ Văn Thanh lật qua lật lại quyển từ điển, tìm đủ mọi loại tên: “Tạ Xuân Thiên, Tạ Lam Thiên, Tạ Mỹ Lệ...”

Ân Ân: “Em cảm ơn nhưng mà em trả cho anh á! Tên gì mà quê quá quê.”

“Ngôi sao thiểu năng trí tuệ thì làm sao biết có quê hay không quê, nếu ghét bỏ thì lấy luôn tên Tạ Tiểu Muội đi.”

Ân Lưu Tô nói thẳng: “Nếu tôi là mẹ của cô bé thì dĩ nhiên bé phải cùng họ với tôi.”

“Cô bé vẫn luôn được gọi là “Tạ Tiểu Muội”, dù đổi tên cũng phải là họ Tạ!”

“Chờ lúc nào cậu đủ tư cách nhận nuôi rồi hẵng nói chuyện đặt tên như thế nào với tôi.”

Tạ Văn Thanh bĩu bĩu môi, kéo Ân Ân đi sang một bên thương lượng: “Tiểu Muội, nói cho Oa Oa nghe em muốn cùng họ với ai?”

Ân Ân nhìn Tạ Văn Thanh rồi lại quay sang nhìn Ân Lưu Tô, khó xử: “Em... em sao cũng được.”

“Không được nói sao cũng được, nhất định phải chọn một trong hai!”

“Cái này...”

Tạ Văn Thanh: “Em đã quên là ai luôn ở bên cạnh em dẫn em đến Nam Thị sao, là ai cứu em ra khỏi người xấu, là ai vá quần áo cho em, là ai chăm sóc em như ba như mẹ.”

“Hừm...”

Đương nhiên Ân Lưu Tô không thể để cho cậu nắm bắt được cơ hội trước. Cô kéo Ân Ân đến trước người bắt đầu dụ dỗ: “Tiểu Muội, sau này mẹ sẽ tốt với con, con cùng họ với mẹ được không?”

Ân Ân thật sự rất khó lựa chọn, cô bé nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy... chỉ có một biện pháp!”

Hai người đều mong chờ mà nhìn cô bé, chỉ thấy bé cười rất gian xảo: “Ai cho con nhiều kẹo mút hơn thì con sẽ theo họ của người đó!”

“Chờ chút!” Tạ Văn Thanh đứng bật dậy trước rồi chạy ra khỏi phòng hộ tịch.

Năm phút sau, cậu cầm theo một hộp kẹo mút đủ màu đi vào, hào phóng mà nhét vào trong lồng ngực của Ân Ân: “Cho em!”

“A! Em yêu Oa Oa quá!”

Ân Ân vội vàng xé vỏ của một cây kẹo rồi đưa vào trong miệng một cách hạnh phúc.

Tạ Văn Thanh tỏ vẻ nhất định phải đạt được, đắc ý mà nhìn Ân Lưu Tô: “Tên của Tiểu Muội sẽ do tôi đặt.”

Ân Lưu Tô ngồi xổm xuống trước mặt Ân Ân, nhẹ nhàng nói: “Con gái, mẹ sẽ không hối lộ con như thế, hiện tại không về sau càng không, bởi vì việc này là không đúng.”

Ân Ân ngơ ngác nhìn Ân Lưu Tô.

Ân Lưu Tô tiếp tục giải thích: “Dùng cách hối lộ để cho con nghe lời sẽ khiến con hình thành thói quen với việc như vậy. Tương lai sau này, chỉ cần người khác cho con chút đồ thì có thể lừa con đến chỗ nguy hiểm, hối hận cả đời. Con thích như thế sao?”

Ân Ân nghe vậy thì sợ đến mức nhanh chóng trả lại cho Tạ Văn Thanh toàn bộ số kẹo: “Con... con không cần, con chọn mẹ!”

Tạ Văn Thanh cạn lời mà ôm hộp kẹo mút. Đây là chiêu “rút củi dưới đáy nồi”.

Ân Lưu Tô cười nhạt, dẫn Ân Ân tới cửa sổ làm việc của phòng hộ tịch: “Chào đồng chí, chúng tôi đã chọn được tên, họ Ân, tên...”

Ân Lưu Tô nghĩ nghĩ một chút: “Gọi là Ân Ân đi! Từ láy nghe hay, tương lai sau này còn rất dài nếu không muốn thì có thể sửa lại.”

“Được rồi.”

Tạ Văn Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định, nói lải nhải không dứt: “Ân Ân còn không bằng đặt là Tạ Ân Ân.”

Ân Ân có vẻ rất thích cái tên này: “Không, em muốn tên là Ân Ân.”

Nhân viên đang làm giấy tờ xác nhận lại với mọi người: “Vậy là viết Ân Ân, không thay đổi gì đúng không?”

“Vâng!” Ân Ân và Ân Lưu Tô cùng gật đầu: “Không thay đổi!”...

Ra khỏi phòng hộ tịch thì thấy Kinh Lan đang đứng chờ bên dưới gốc cây ngô đồng lớn. Cô ta nhìn mọi người với vẻ mặt lo lắng: “Mọi chuyện xử lý ổn thỏa rồi chứ?”

“Ừ, sau này Tiểu Muội sẽ là Ân Ân.”

Nghe được câu nói này của Ân Lưu Tô, biểu tình trên mặt Kinh Lan tựa như trút hết được gánh nặng: “Chuyện này xem như là ai cũng vui vẻ, Ân Ân, sau này mẹ sẽ thường tới thăm con!”

Ân Ân suy nghĩ rồi lắc đầu, lễ phép trả lời: “Dì, từ nay về sau mẹ Ân mới là mẹ của cháu. Dì không cần phải vì trách nhiệm mà miễn cưỡng đến thăm cháu, không có vấn đề gì đâu ạ.”

Nói xong cô bé nắm chặt tay của Ân Lưu Tô: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi.” “Ừ.” Ân Lưu Tô dẫn Ân Ân đi xa: “Buổi tối con muốn ăn gì?”

“Ăn lẩu ạ!”

“Được, chúng ta đi ăn lẩu.”

Dưới bóng cây ngô đồng, vẻ mặt của Kinh Lan rất thảng thốt nhìn theo bóng lưng của hai người.

Cuộc nói chuyện với Ân Ân khiến trái tim của cô ta như bị khoét đi một phần, cô ta cảm thấy có chút mất mát.

Tạ Văn Thanh cắm tay trong túi đuổi theo hai người. Lúc đi ngang qua người của Kinh Lan, cậu nói: “Ân Ân là một cô bé rất tốt, một ngày nào đó cô sẽ biết... thứ mà cô đánh mất là cái gì.”

Buổi tối, Lưu Tuệ Hoa mời mọi người đi ăn lẩu ở quán ăn đầu ngõ để chúc mừng Ân Ân bình an trở về.

Cũng xem như hoan nghênh cô bé dọn vào đường Hồ Lô, trở thành một thành viên nhỏ của nơi này.

“Về sau cô này là bác gái của em, còn chị là mẹ nhỏ của em.”

Hứa Xuân Hoa tràn đầy hâm mộ nhìn Ân Ân và Ân Lưu Tô. Cô ấy nhớ tới đứa con gái đã mất của mình nên tâm trạng vừa phức tạp lại có chút ngậm ngùi thương cảm.

“Mẹ nhỏ gì ở đây.” Ân Lưu Tô đẩy Lưu Tuệ Hoa ra rồi đưa cho Ân Ân một lon coca: “Ân Ân chỉ là con của mình tôi thôi.”

“Thủ tục nhận nuôi của chị còn chưa ký xong đâu!” Lưu Tuệ Hoa ôm Ân Ân vào trong ngực mình rất thân mật: “Chỉ có chút tiền lương của chị thì nuôi bản thân còn không đủ huống chi nuôi một đứa bé. Đến lúc đó thủ tục không được thông qua thì còn phải nhờ đến người mẹ nhỏ này phụ ấy chứ.”

Tạ Văn Thanh vội nói: “Tiền lương của chị ấy không đủ thì còn có của tôi nữa!”

“Chú em á?” Lưu Tuệ Hoa nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ: “Một ngày tiền lương của cả hai người không bằng thu nhập một giờ của tiệm cắt tóc. Mà tại sao lại tính của cả hai người, có phải là vợ chồng đâu.”

Mặt của Tạ Văn Thanh lập tức đỏ lên, chỉ biết uống một ngụm Coca để che giấu.

“Tiền lương của tôi không cao.” Ân Lưu Tô nói chuyện rất thong dong: “Nhưng mà cô đủ ba mươi tuổi không, không đủ thì không đáp ứng được điều kiện nhận nuôi.”

Lưu Tuệ Hoa bĩu môi: “Không nghĩ tới bà đây mà cũng có ngày bị thua vì tuổi tác.”

“Chuyện này... nếu tính thu nhập và tuổi tác thì tôi chắc là có thể...” Hứa Xuân Hoa nãy giờ vẫn yên lặng đột nhiên nhấc tay: “Tôi đi buôn bán thu nhập cao hơn Ân Lưu Tô, cũng vừa tròn ba mươi tuổi. Chắc chắn là tôi đủ tiêu chuẩn để nhận nuôi.”

“A! Mấy người này tại sao lại như vậy chứ!” Ân Lưu Tô bảo vệ Ân Ân trong lồng ngực: “Đây là con gái của tôi! Mọi người đừng có mà giống như sói đói, như hổ rình mồi như vậy nữa, đúng là quá thể rồi!”

“Ây da, đừng có nhỏ nhen như vậy!” Lưu Tuệ Hoa lấy từ trong túi ra một cái phong bì đỏ nhét vào tay Ân Ân, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành cô bé: “Ân Ân ngoan, đến đây, gọi một tiếng mẹ nhỏ nghe nào.”

Ân Ân nhìn khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Lưu Tuệ Hoa, lại nhìn khuôn mặt mộc mạc ôn hòa của Hứa Xuân Hoa, lại quay sang nhìn Ân Lưu Tô. Đôi mắt của cô bé đột nhiên đỏ lên. Cô bé nhảy xuống ghế rồi trốn ra sau lưng của Tạ Văn Thanh, vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào áo của cậu mà thút thít.

“Có chuyện gì à cục cưng?” Lưu Tuệ Hoa khó hiểu hỏi: “Sao lại khóc rồi?”

Tạ Văn Thanh buông đũa, đưa tay ôm lấy bả vai của cô bé.

“Trước kia thì không ai cần, đi chỗ nào cũng bị ghét bỏ. Bây giờ lại có nhiều người như thế này tranh nhau muốn làm mẹ của bé. Sự chênh lệch trong lòng quá lớn nên đại khái là vì được yêu thương mà hoảng hốt.”