Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 26

Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

“Tô Tô, có chuyện gì cần anh giúp à?”

Ân Lưu Tô nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh trai thì đôi mắt đỏ lên.

Cô im lặng một lát, cuối cùng vẫn cúp điện thoại.

Con đường phía trước dài dằng dặc, có lần này thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, Ân Lưu Tô không thể mở miệng được.

...

Thầy Hồ tan làm, khẽ hát đi ra khỏi văn phòng tuyển sinh, sau đó nhìn thấy Ân Lưu Tô.

Dường như cô đã chờ rất lâu. “Tại sao cô vẫn chưa đi?”

“Thầy Hồ, thầy muốn như thế nào mới có thể nhận đứa nhỏ nhà chúng tôi, thầy có bất cứ yêu cầu gì thì cứ nói đi.”

“Sao cô vẫn không hiểu chứ?” Thầy Hồ có chút buồn bực, xua tay nói: “Cô đến trường học khác xem đi, gần đây có một trường tiểu học, trường học kia càng thích hợp với đứa nhỏ nhà các cô hơn.”

“Cho dù đứa bé nhà chúng tôi đã vượt qua cuộc thi đầu vào, chúng tôi cũng đóng đủ học phí, đứa bé có thể được học ở trường tư Gia Văn đúng không?”

Thầy Hồ nhìn người phụ nữ không cam lòng trước mặt, đưa tay ra: “Cô phải biết quy tắc của xã hội này, với địa vị xã hội của các cô muốn cho đứa bé vào học ở Gia Văn thì khó như lên trời. Tôi khuyên cô một câu, nếu như cô nhất định muốn cho đứa bé học ở trường của chúng tôi, chi bằng đi tìm quan hệ đi.”

Thầy Hồ rời đi, Ân Lưu Tô mất mát dựa vào tường.

Trước kia cô không thể so sánh với người khác, mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng chưa từng phải nhìn sắc mặt của người khác.

Bây giờ cô đã thật sự cảm nhận được mùi vị của cái nghèo.

Đúng là không cam tâm.

Trong hành lang yên tĩnh, truyền đến một giọng nói thanh thúy —— “Mẹ!”

Ân Lưu Tô nghiêng đầu nhìn thấy Tạ Văn Thanh nắm tay của Ân Ân đứng ở cuối hành lang.

“Tại sao hai người lại...”

Tạ Văn Thanh: “Đoán chừng chị không cam tâm.”

Ân Ân chạy tới ôm lấy Ân Lưu Tô, đau lòng nói: “Con không muốn mẹ khổ sở, con không muốn học ở trường này!”

“Con bé ngốc này, đây là trường học rất tốt.”

Ân Lưu Tô quá biết hoàn cảnh sống có tầm quan trọng đối với sự trưởng thành của đứa bé.

Nhưng trường này không nhận Ân Ân, trừ khi nhờ Ân Cẩn Du giúp đỡ, hiện tại Ân Lưu Tô không muốn liên lạc với người nhà.

“Được rồi, trở về thôi.”

Chàng trai sau lưng xoa mũi, bảo đảm với cô nói: “Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ nghiêm túc ra ngoài tìm việc làm, sẽ không ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới nữa, tôi nhất định sẽ cho chị và Ân Ân một cuộc sống tốt.”

Ân Lưu Tô nhìn về phía cậu: “Cho nên trước kia cậu tìm việc ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới sao?”

“Hả, tôi có nói sao?”

“Có.”

Tạ Văn Thanh giật mình: “Không có... không có.”

Ân Ân vội vàng giơ tay: “Con làm chứng, anh trai có nói!”

“Con nhóc thối!”

Bọn họ đã xua tan đi cảm xúc mất mát khó chịu của Ân Lưu Tô, chỉ cần có người nhà bên cạnh, cho dù khó khăn... thì cũng có thể vượt qua.

Ân Lưu Tô nắm tay Ân Ân đi ra khỏi khu dạy học.

Bọn họ đi qua khu trưng bày tác phẩm mỹ thuật, Ân Lưu Tô lấy tờ giấy ô mễ ra, sau đó dán bức tranh vẽ Hứa Xuân Hoa bán bánh cuộn bằng bút sáp của Ân Ân lên tường trưng bày tác phẩm ——

“Bọn họ không cần Ân Ân, không phải Ân Ân không tốt, bức tranh của Ân Ân đẹp hơn những người bạn nhỏ khác, là bọn họ không có mắt nhìn, không xứng!”

...

Buối tối, Ân Lưu Tô hẹn Hứa Xuân Hoa đến tiệm cắt tóc Tuệ Hoa làm tóc.

Lưu Tuệ Hoa đang duỗi móng tay, nghe thấy Ân Lưu Tô chửi bậy, tức giận không có chỗ phát tiết: “Trường học quỷ quái gì vậy, khinh thường người khác quá đi!”

Trên đầu Hứa Xuân Hoa đầy lô uốn tóc, nói ra: “Trường học tư nhân là như vậy, bình thường.”

“Trường học như vậy thì có thể dạy dỗ được học sinh tốt gì.”

“Cô đừng nói nữa.” Ân Lưu Tô đọc thông tin các trường học lớn nhỏ ở Nam Thị: “Tỉ lệ lên lớp của trường tư Gia Văn cao nhất, học sinh thi đấu được giải thưởng cũng nhiều nhất, năng lực rất mạnh.”

“Vậy cũng không có cách nào khác.” Lưu Tuệ Hoa thổi móng tay: “Người ta vốn không nhìn trúng chị, trước đó em đã nói với chị để Ân Ân nhận em làm mẹ nhỏ,

dù sao em cũng là người làm ăn, có chút tài sản, lúc người ta từ chối thì cũng phải suy nghĩ một chút.”

“Trường học của bọn họ có yêu cầu rất cao với hoàn cảnh của học sinh, hoặc là công chức, hoặc là ông chủ lớn, tiệm cắt tóc Tuệ Hoa của cô cũng chưa chắc đã chịu đựng được.”

“Đừng xem thường tiệm cắt tóc Tuệ Hoa của em, sau này em sẽ mở chuỗi cửa hàng làm việc, mấy người phải gọi em là tổng giám đốc Lưu đó.”

Ân Lưu Tô lơ đễnh cười cười.

Hứa Xuân Hoa lại hỏi Ân Lưu Tô: “Vậy chuyện Ân Ân nhập học thì chị định làm như thế nào?”

“Mở rộng phạm vi thôi.” Ân Lưu Tô nói: “Trước mắt tôi nhìn trúng trường Tiểu học Nam Thị, điều kiện cũng được, nhưng cách nhà tôi quá xa, mỗi ngày tôi đưa đón Ân Ân đi học rất khó khăn.”

Hứa Xuân Hoa suy nghĩ: “Không sao, tôi mở quầy bán hàng nên thời gian linh hoạt, lúc chị không rảnh thì tôi cũng có thể giúp chị đưa đón.”

Ân Lưu Tô ôm lấy cô ấy: “Để Ân Ân nhận cô làm mẹ nuôi.”

Lưu Tuệ Hoa lập tức không vui: “Này, này, chuyện gì xảy ra vậy, đưa đón đứa bé thì được làm mẹ nuôi, ai không đưa đón được thì không cho làm. Chờ đó đi, đến khi em mua được BMW, sẽ tìm tài xế phụ trách đưa đón Tiểu Muội.”

Ân Lưu Tô rất biết ơn bọn họ, mặc dù có lẽ chỉ nói miệng mà thôi, nhưng bọn họ đã có lòng, cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

“Đúng rồi, sao hai ngày nay lại không thấy anh trai nhỏ của nhà chị thế?” Lưu Tuệ Hoa hỏi Ân Lưu Tô.

“Mấy ngày nay cậu ấy ra ngoài tìm việc làm, cả ngày không thấy bóng dáng...”

“Nhưng cũng đi sớm về muộn quá đó.” Lưu Tuệ Hoa đến gần Ân Lưu Tô: “Chị phải chú ý một chút, mấy đứa nhóc đẹp trai như vậy thì cũng dễ đi lầm đường lạc lối lắm đó.”

Ân Lưu Tô lơ đễnh nói: “Có thể đi lầm đường lạc lối cái gì? Cậu ấy là con trai.” “Mấy chàng trai cao ráo đẹp trai như cậu ấy cũng chưa chắc đâu, hiện tại xã hội...”...

Tạ Văn Thanh cầm tờ thông báo tuyển dụng đi vào một hộp đêm hoa lệ.

Trước cửa hộp đêm có đặt sư tử vàng tạo dáng vô cùng khoa trương.

“Xin chào... Xin, xin hỏi các anh đang tuyển nhân viên phục vụ đúng không?”

Ban ngày hộp đêm không kinh doanh, quản lý đang ngồi trên quầy xem bảng báo cáo, nghe thấy giọng nói của Tạ Văn Thanh thì không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Nộp đơn làm nhân viên phục vụ sao?”

“Tôi thấy mấy người ghi trong tờ thông báo tuyển nhân viên phục vụ ba ngàn rưỡi một tháng, tôi muốn thử làm công việc này.”

“Ba ngàn rưỡi một tháng, cậu có làm được không?”

“Có thể làm! Công việc gì cũng có thể làm!”

Quản lý hững hờ ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút.

Nhưng sau đó ánh mắt của anh ta lập tức bị hấp dẫn bởi ngoại hình cao lớn và vẻ đẹp trai của chàng trai này.

Anh ta lập tức hứng thú, buông bảng báo cáo xuống, đi đến trước mặt của Tạ Văn Thanh, nhìn từ trên xuống dưới: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám, trên thẻ căn cước thì tối hôm nay tôi sẽ đủ tuổi.” Tạ Văn Thanh bổ sung: “Nhưng tuổi thật lớn hơn, có thể khoảng mười chín.”

“Công việc gì cũng có thể làm sao?”

“Ừm!” Tạ Văn Thanh vội vàng cam đoan: “Tôi sẽ đánh đàn ghi ta, còn biết ca hát!”

Quản lý đưa tay nắm cổ áo của cậu: “Cởi quần áo ra xem.”

“Cởi quần áo?” Tạ Văn Thanh không hiểu, che ngực mình: “Tại sao phải cởi quần áo?”

“Cậu muốn nghĩ đánh đàn ghi ta ca hát thì phải cởi quần áo ra mới thú vị chứ.”

“Không phải...” Tạ Văn Thanh lại nhìn tờ giấy thông báo tuyển dụng, lặp đi lặp lại xác định: “Các anh tuyển nhân viên phục vụ mà!”

“Nhóc con, tôi thấy cậu vẫn chưa hiểu nhân viên phục vụ gì mới có được tiền lương ba nghìn rưỡi.”

“Vậy rốt cuộc mấy người muốn tôi làm gì?”

Quản lý bỗng cười rộ lên: “Không phải chúng tôi muốn cậu làm gì, mà là khách hàng muốn cậu làm gì, cậu nhất định phải làm theo. Khách hàng muốn ca hát, cậu phải ca hát với bọn họ, khách hàng muốn cậu cởi quần áo ra đánh đàn ghi ta, cậu cũng phải cởi ra. Khách hàng không vui muốn đánh người, vậy cậu cũng phải chịu đựng, hiểu chưa? Kiếm tiền là như vậy đó.”

“...”

Tạ Văn Thanh nuốt ngụm nước bọt, cuối cùng cũng hiểu vì sao hộp đêm này lại tuyển nhân viên phục vụ có lương cao như vậy.

“Tôi... Tôi không làm công việc này, xin lỗi đã quấy rầy.”

Cậu nói xong thì vác ghi ta vội vàng rời khỏi hộp đêm.

Quản lý không muốn buông tha một hạt giống tốt như vậy, đuổi theo khuyên nhủ: “Người trẻ tuổi, đang thiếu tiền đúng không, chúng tôi có thể ứng trước tiền lương, nếu cậu làm tốt, còn có thể trích phần trăm, thậm chí nếu được chào đón thì có thể kiếm được hơn mười nghìn một tháng!”

“Không không không, không được.” Tạ Văn Thanh giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng đi ra ngoài, lảo đảo chạy đi.

Cấp dưới bên cạnh nói: “Quản lý Liêu, đã lâu rồi không gặp được người mới có điều kiện tốt như vậy, sao lại thả cậu ta đi.”

“Nếu cậu ta thật sự thiếu tiền thì sẽ trở lại.” Liêu Bình cúi đầu châm điếu thuốc: “Bây giờ muốn kiếm tiền thì phải biết từ bỏ.”

...

Chín giờ tối, Tạ Văn Thanh vác ghi ta cũ kỹ, cẩn thận từng li từng tí mở cửa đi vào.

Lại không ngờ, cậu vừa mở cửa ra đã nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Ân Lưu Tô. Cậu giật mình: “Làm, làm gì vậy!”

“Muộn như vậy cậu mới trở về, tìm được việc làm rồi sao?”

“Không, không, có cơ hội làm việc, nhưng tiền lương không như ý muốn.”

Cậu nói xong thì cầm chậu rửa mặt ra ban công múc nước rửa mặt. Ân Lưu Tô đi đến bên cạnh cậu, ngửi khắp người của cậu.

“Chị làm gì vậy?”

“Trên người của cậu... có mùi hương của hộp đêm.”

Tạ Văn Thanh lập tức chột dạ đỏ mặt: “Mũi chị là mũi chó sao?”

“Tôi thường xuyên đến hộp đêm giao pizza, tôi nhắm mắt... cũng có thể đoán được mùi hương trong đó.” Ân Lưu Tô khoanh tay, giống như tra hỏi tội phạm: “Thành thật khai báo, có phải cậu tìm việc làm ở chỗ không đứng đắn đúng không?”

“Không có.” Tạ Văn Thanh dùng nước lạnh lau mặt: “Chị yên tâm, tôi sẽ không đến làm việc ở những chỗ kia, cho dù tôi muốn kiếm tiền thì tôi cũng muốn dựa vào hai bàn tay của mình, làm việc hợp pháp.”

“Tốt nhất là như vậy.” Ân Lưu Tô thấy cậu nói có vẻ thành thật, cũng không giống như nói dối, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Thời buổi này có rất nhiều cơ hội, cạm bẫy lại càng nhiều, đừng đi lầm đường, cẩn thận kẻo hối hận cả một đời.”

“Sẽ không đâu chị.”

Tiếng “chị” cuối cùng làm cho trái tim Ân Lưu Tô mềm nhũn.

Cô nhấc một bàn nhỏ đặt trên ban công, sau đó lại cầm mấy đồ nhắm rượu đặt lên bàn.

“Có đồ ăn hả?” Khuôn mặt Tạ Văn Thanh tràn đầy vui vẻ: “Vẫn là chị thương tôi.”

Ân Lưu Tô cười thần bí, lại bưng một chiếc bánh kem nhỏ đặt lên bàn.

Tạ Văn Thanh ngây người: “Thứ này...”

“Buổi chiều Ân Ân mượn lò vi ba của Lưu Tuệ Hoa, tự tay làm bánh sinh nhật cho cậu.”

Tạ Văn Thanh nghiêng đầu quan sát chiếc bánh kem nhỏ: “Tiểu Muội có thể làm được thứ này à, em ấy không biết làm mà?”

“Đương nhiên là tôi cũng giúp một chút.”

Ân Lưu Tô cắm một cây nến lên trên bánh kem, dùng bật lửa đốt lên: “Sáng mai con bé có buổi kiểm tra phỏng vấn nên đã ngủ rồi, chỉ có tôi và cậu ăn sinh nhật.”

Tạ Văn Thanh biết ơn nhìn cô một cái, phiền muộn trong lòng cũng được xua tan đi.

Tối nay ánh trăng rất sáng, ngọn nến trên bánh kem nhỏ lấp lánh như ánh sao, dường như mỗi sinh mệnh vô cùng bình thường.

Tạ Văn Thanh nhìn ngọn lửa nhỏ bập bùng này, nói với Ân Lưu Tô: “Trước kia tôi cảm thấy... còn sống là được, không nghĩ rằng tồn tại lại là một chuyện khó khăn đến vậy.”

Ân Lưu Tô ngồi xuống ghế nhỏ, khuỷu tay đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng thở dài một cái: “Đúng vậy, giấc mơ và hiện thực cách nhau... rất xa xôi.”

“Trước kia tôi nhìn thấy người nổi tiếng ca hát trong các buổi lễ, cảm thấy là một chuyện dễ dàng, bọn họ có thể hát thì tôi cũng có thể hát, tôi còn hát hay hơn bọn họ. Bây giờ suy nghĩ lại, đúng thật là buồn cười.”

Tạ Văn Thanh nhìn ngọn nến trên bánh kem nhỏ, ánh mắt đắng chát: “Giấc mơ của tôi giống như ánh lửa trên ngọn nến này, gió thổi qua sẽ vụt tắt.”

Ân Lưu Tô thấy cảm xúc cậu sa sút như vậy, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay cậu đi tìm việc làm, chắc chắn cũng đâm phải không ít bức tường sắt.

Cô lấy đàn ghi ta trong phòng ra, nhét vào tay Tạ Văn Thanh.

“Làm gì vậy?”

“Cậu hát cho tôi nghe đi.”

“Tối nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, còn muốn tôi ca hát giải trí cho chị sao?”

Ân Lưu Tô cười nhạt một tiếng: “Tôi muốn nói cho cậu biết cho dù cuộc sống khó khăn thế nào thì cũng không thể từ bỏ sở thích.”

Tạ Văn Thanh đang muốn cảm động, Ân Lưu Tô lại bổ sung: “Bởi vì ngoại trừ nó thì cậu không có gì cả.”

“...”

“Tôi cảm ơn chị, chị đúng là “rất có lòng” đấy.”

Tạ Văn Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ dưới ánh trăng, suy nghĩ một chút, bắt đầu gảy dây đàn: “Tạ Văn Thanh mười tám tuổi sẽ hát cho chị Ân Lưu Tô bài hát “Mặt trời đỏ”!”

“Được lắm, tôi thích bài hát này nhất đấy!”

“Đường đời đầy quanh co khúc khuỷu, tôi cũng phải vượt qua, từ khi nào có bạn cùng tôi, trao cho tôi những tràng vỗ tay nhiệt liệt, giống như mặt trời đỏ rực lửa thắp sáng con người thật của tôi.”

Tạ Văn Thanh hát đến kích động, trực tiếp đứng lên, mở rộng cuống họng: “Tôi nguyện có thể vĩnh viễn bên cạnh bạn!”

Ân Lưu Tô dùng sức vỗ tay cho cậu: “Anh trai nhỏ nhà chúng ta hát rất hay, sau này chắc chắn sẽ làm người nổi tiếng!”

Tạ Văn Thanh dừng gảy đàn, trong làn gió đêm nhẹ nhàng, cậu quay người lau sạch nước mắt, cam đoan: “Chị, mười năm sau tôi nhất định sẽ mời chị đến buổi hòa nhạc của tôi.”