Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 13

Editor: Nguyễn Nghi

Beta: Bánh

-----------------------------

Thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã gần đến cuối năm, công việc của tập đoàn ở trong và ngoài nước cũng nhiều hơn, mỗi ngày Giang Thư đều đi sớm về khuya, cơm trưa đều do mẹ Từ làm rồi đưa đến công ty.

Ôn Ngưng ngoan ngoãn ở nhà, vừa đưa Giang Mông Mông đi học vừa chăm sóc mẹ của Giang Thư.

Bà Giang tên thật là Thẩm Quân Nghi, ngày xưa, bà cũng là một người đẹp nổi tiếng trong giới tiểu thư ở thành phố Hàn, bà vốn kiêu ngạo, lạnh lùng, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp. Năm đó, người giàu có theo đuổi bà tính ra phải xếp hàng hơn mười dặm. Về sau, bà gả cho một người môn đăng hộ đối lại có hôn ước từ bé là cha của Giang Thư - Giang Kiến Xuyên, vài năm sau đã sinh ra Giang Thư.

Hai người trở thành một cặp vợ chồng ân ái, hạnh phúc, luôn là hình mẫu gia đình điển hình trong các cuộc bàn tán của mọi người. Nhưng sau đó, nhà họ Giang xảy ra biến cố lớn, hai vợ chồng ngày càng xa cách, tính tình của Thẩm Quân Nghi cũng thay đổi không ít, cảm xúc lên xuống thất thường, tính tình cũng không được tốt nữa, người hầu chăm sóc bà cứ thay đổi liên tục, không ai làm lâu dài, phần lớn đều do không chịu nổi tính tình của bà.

Đến cả cô con gái Giang Mông Mông cũng hết cách, nhưng đối với tính tình dịu dàng của Ôn Ngưng lại rất phù hợp với bà. Trong thời gian bà về nước ở lại Ngự Kiền Loan, chỉ có Ôn Ngưng mới có thể làm dịu đi tính nóng nảy của bà.

Rất nhiều lúc Giang Kiến Xuyên muốn đến Ngự Kiền Loan thăm vợ của mình nhưng luôn bị vẻ mặt lạnh lùng của Giang Thư ngăn cản.

Ông thật sự đấu không lại đứa con này, vừa hay hôm qua Giang Thư đi công tác ở Lâm thị, Giang Kiến Xuyên lập tức đến Ngự Kiền Loan, ông muốn đưa Thẩm Quân Nghi về nhà, dù sao cũng sắp phải mừng lễ đón năm mới, hai vợ chồng cũng nên sum họp với nhau.

Cũng may tính của Thẩm Quân Nghi cứng rắn, dù cho Giang Kiến Xuyên nói như thế nào bà cũng không muốn cùng ông trở về.

Giang Thư biết được tin này, trưa ngày hôm sau mau chóng trở về nhà.

Xe vừa đậu ở trước sân, ngay lập tức nhìn thấy Ôn Ngưng ôm chó con đi ra đón anh, cô nhóc này mới vài ngày không gặp anh đã rất nhớ, trên mặt tỏ rõ sự vui mừng chạy về phía anh.

Giang Thư thuận tay kéo kéo cà vạt, vẻ mặt hơi giận: "Tại sao cho Giang Kiến Xuyên vào đây?"

"...hửm?" Ôn Ngưng giật mình, "Ông ấy là cha anh mà..."

"Về sau không có sự cho phép của tôi đừng tùy tiện cho người đi vào."

Ôn Ngưng cắn môi, vội rụt rè mà gật đầu.

Trong lòng anh có chút buồn phiền, vượt qua Ôn Ngưng, lập tức đi lên lầu ba.

Ôn Ngưng không dám đi cùng, ôm chú chó đứng yên ở trong hoa viên.

Mỗi lần về nhà, tâm tình của Giang Thư đều không được tốt, luôn có thói quen nhốt bản thân mình trong phòng kia, mở ảnh hồi xưa ra nhìn chăm chú.

Chẳng qua là hôm nay vừa vào cửa, tất cả đều nghĩ đến cảnh tưởng mấy tháng trước khi anh tức giận với Ôn Ngưng, ép cô kí vào giấy ly hôn.

Giấy ly hôn được để lại ở trên bàn, nơi dễ nhìn thấy nhất, ban đầu Giang Thư không dám kí, chỉ nhìn chằm chằm vào cuối tờ giấy nơi có chữ kí của Ôn Ngưng, càng nhìn thì chân mày trên mặt càng nhăn sâu hơn, sau đó một tay lấy tờ giấy bỏ vào ngăn kéo khóa lại, không muốn nhìn thấy nữa.

Anh cầm gói thuốc lá đi đến phía cửa sổ. Trước đây, Ngự Kiền Loan luôn yên tĩnh không hề có sức sống. Mỗi lần anh quay về đứng ở đây chỉ có thể hút thuốc liên tục.

Nhưng hôm nay, anh vừa về tới liền có thể nghe được trong sân ở lầu dưới có âm thanh Ôn Ngưng vụng về cùng chó con đùa giỡn, những ấn tượng của Giang Thư về quá khứ hoàn toàn bị xóa bỏ, ánh mắt theo bản năng đuổi theo bóng dáng của Ôn Ngưng.

Chú chó chân ngắn chạy trốn, cô thì cười ngây thơ, quả nhiên là dáng vẻ của một cô gái ở độ tuổi đẹp nhất, chỉ là mỗi lần đối diện với anh, cô luôn cẩn thận, Giang Thư giật mình, nhìn đến thất thần.

Chó con được nuôi dưỡng ở Ngự Kiền Loan đã mấy tháng, luôn theo bên Ôn Ngưng, bây giờ lại phát điên, hướng đến Ôn Ngưng sủa hai tiếng liền nhào đến.

Trái tim Giang Thư đột nhiên thắt lại, hai tay cứ thế nắm chặt, ngay cả tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay cũng không có phản ứng, xoay người vội vã chạy xuống lầu dưới.

Lần đầu tiên anh hận biệt thự quá lớn, chạy một lúc mới đến cửa sảnh lầu một, chỉ thấy chó của Ôn Ngưng nhào vào lòng cô, ngoan ngoãn cọ cọ, một người, một chó nhìn qua cực kì ấm áp.

Giang Thư nhẹ nhàng thở ra, nhếch môi tự giễu, thì ra là đùa giỡn, cũng không biết vừa rồi anh rốt cuộc khẩn trương như vậy là vì điều gì.

Ôn Ngưng đang cùng chó chơi đùa vui vẻ, nhìn thấy Giang Thư đứng trước cửa, liền thu lại nụ cười, trở về với vẻ cẩn thận như bình thường.

Anh dương dương tự đắc đi đến trước mặt cô, đưa tay véo hai má mềm mại của cô: "Sợ tôi?"

Ôn Ngưng không hé răng, chỉ ôm chặt con chó trong ngực.

Giang Thư không giải thích, một tay bế con chó trong lòng cô để sang một bên, sau đó lôi cô đi lên lầu: "Đi giúp tôi một lát, đừng có hàng ngày chỉ biết chơi đùa cùng động vật."

***

Tầng cao nhất gần biển có bể bơi nhiệt độ ổn định phục vụ mọi thời tiết, Giang Thư muốn thả lỏng liền nhảy xuống, bơi qua bơi lại vài lần.

Một thời gian trước, Giang Mông Mông quay trở về lừa lấy tiền tiêu vặt của anh trai mình, đã nảy ra "ý xấu" tặng cho Ôn Ngưng mấy bộ đồ bơi gợi cảm, không ngờ Giang Thư lại phát hiện trong góc phòng cất quần áo, trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng hôm nay ép cô mặc.

Giang Thư ở trong nước bơi vài vòng, Ôn Ngưng bọc khăn tắm đỏ mặt, lúng túng ngồi cách xa bể bơi nhìn anh.

Anh từ trong nước ngoi lên, mái tóc đen ngắn nhỏ giọt nước, chảy qua xương quai xanh góc cạnh, có chút hoang dã.

"Lại đây."

Ôn Ngưng lắc đầu.

"Muốn tôi đi lên bắt cô sao?"

Ôn Ngưng: "Tôi sợ nước..." Cũng sợ anh.

Ôn Ngưng thật sự rất sợ nước, rất nhiều kí ức kinh khủng khi cô còn nhỏ đều liên quan đến nước. Ban đầu, dì thường đánh và mắng cô, cô bị thương nên làm việc nhà chậm trễ. Sau này chỉ cần cô không làm theo ý dì là sẽ bị bắt lại dúi đầu vào bồn nước, cảm giác ngột ngạt vẫn còn nguyên trong cơn ác mộng hằng đêm.

Giang Thư không nhìn ra sự sợ hãi của cô, theo thói quen ra lệnh một lần nữa: "Lại đây."

Ôn Ngưng cắn môi dưới, hít sâu một hơi, cố lấy thật nhiều dũng khí mới đi đến thành bể bơi.

"Đừng khoác khăn tắm, nhiệt độ ổn định nên không lạnh." Trên mặt anh mang theo ý cười xấu xa, "Tôi sẽ không chạm vào người cô."

Ôn Ngưng ma sát cọ cọ, không nghĩ đến giây tiếp theo liền bị Giang Thư nắm mắt cá chân kéo vào trong bể bơi.

Một cú đạp trống không, cảm giác sợ hãi ăn mòn tất cả kiên cường của cô, cảm giác ngột ngạt hít thở không thông lập tức tràn vào lồng ngực, cô từ từ nhắm chặt hai mắt bám chặt vào Giang Thư, trong hô hấp đều mang sự run rẩy: "Giang Thư, em sợ..."

Anh không nghĩ tới Ôn Ngưng có thể bị dọa như thế này, cảm thấy hơi đau lòng, vội nâng cô lên bơi về bờ, bàn tay to ở phía sau lưng vỗ nhẹ: "Đừng sợ, tại sao lại thiếu can đảm như vậy hả? Tôi ở đây, không có gì phải sợ cả."

Ôm cô trở lại bờ biển, Ôn Ngưng còn chưa hồi phục tinh thần, vẫn còn sợ hãi, Giang Thư hiếm khi nhẹ giọng cũng không có tác dụng, thuận tay lấy khăn trên ghế tựa lau cho cô.

Nhưng mà chỉ động tay lau một hồi, anh đã cau mày, mắt nhìn chằm chằm các vết sẹo lớn nhỏ trên người Ôn Ngưng.

Dễ nhận ra những vết sẹo này đều do bị thương đã lâu, hai người tuy rằng đã làm nhiều lần, toàn thân cô anh đều đã chạm qua, nhưng phần lớn đều là ở trong phòng thiếu ánh sáng. Làn da Ôn Ngưng trắng nõn, vết sẹo hồng hồng, trừ khi nhìn kỹ mới thấy. Trước đây anh chưa từng nhìn kỹ, nên không phát hiện được những thứ này.

"Vì sao lại có vết thương này?"

Ôn Ngưng vẫn còn đang sợ hãi, nghe xong lời này liền kéo khăn tắm qua để che vết sẹo: "Không có chuyện gì."

"Nói tôi nghe."

Cô nhỏ giọng né tránh: "Anh đừng nhìn, không đẹp..."

Ánh mắt thâm sâu của Giang Thư nhìn cô rất lâu, ít khi anh không độc đoán mà hỏi, chỉ ôm người trở về phòng ngủ.

Ôn Ngưng bị hoảng sợ, tinh thần không được tốt, tùy ý tắm xong liền ôm chăn ngủ mê man.

Giang Thư cẩn thận kiểm tra lại những vết thương cũ trên người cô, rồi gọi điện cho Nhậm Thiên Cao: "Điều tra tất cả những chuyện trước đây trong cuộc sống của Ôn Ngưng cho tôi."

***

Sau lần Ôn Ngưng bị dọa sợ ở bể bơi, cô đã bị ốm.

Giang Thư hiếm khi dịu dàng, ngoại trừ mỗi ngày nhìn chằm chằm cô uống thuốc, cũng không có đụng chạm tới cô.

Năm mới đang đến gần, công việc ở công ty của Giang Thư ngày một nhiều hơn, đôi khi anh quá bận rộn nên cùng không có thời gian về nhà.

Ôn Ngưng đã nhiều ngày không gặp được anh. Buổi tối khi đi tắm, cô vô tình nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt trên người mình, nhớ lại vẻ mặt ngày hôm đó của Giang Thư bên hồ bơi khi nhìn thấy nó.

Anh chắc là không thích, vì vậy ngay cả trở về nhà anh cũng không muốn...

Ngày hôm sau, trong nhà mẹ Từ có chuyện nên Ôn Ngưng xin nghỉ, thức ăn cô có thể nấu nên không thành vấn đề, nhưng mà Giang Thư thì...

Ôn Ngưng tập trung suy nghĩ, dự định sẽ tự mình đi đưa cơm một chuyến.

Sau một buổi sáng bận rộn trong phòng bếp, cô nấu vài món bình thường Giang Thư thích ăn, cho vào hộp cơm tinh xảo đóng gói cẩn thận, rồi vội vàng đến công ty anh.

Cô chưa đến đó bao giờ, đây là lần đầu tiên, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi đến cô vẫn bị bất ngờ trước phong thái hoành tráng từ trong ra ngoài của tập đoàn.

Trước đây đều là mẹ Từ đến, nhân viên lễ tân chưa từng thấy qua Ôn Ngưng đành phải lễ phép xin lỗi: "Cô có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước thì không thể gặp Chủ tịch Giang được."

Ôn Ngưng lắc đầu.

Lễ tân: "Tôi thật sự xin lỗi, với lại buổi sáng Chủ tịch Giang đã đến khu bất động sản ven biển ở phía bắc thành phố, có lẽ đến trưa mới quay về."

Ôn Ngưng nói:"Ừm", không dám làm cô khó xử, lại hỏi: "Vậy tôi ở đại sảnh chờ được không?"

Lễ tân mỉm cười: "Mời cô tự nhiên."

Ôn Ngưng ngồi ở đại sảnh đợi hơn hai giờ, Giang Thư cuối cùng cũng từ cổng công ty bước vào, xung quanh là một nhóm giám đốc cấp cao, mỗi người đều mang vẻ mặt lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác xa cách.

Ôn Ngưng do dự thật lâu cũng không dám bước tới, chỉ có thể nhìn Giang Thư đi vào thang máy rồi biến mất trong tầm mắt.

Vài phút sau, một cô gái trang điểm tinh tế, đi giày cao gót đến trước quầy lễ tân.

Nhân viên quầy lễ tân lập tức nở nụ cười: "Chào cô Trần."

"Ừm, tôi tìm chủ tịch Giang, tôi vừa mới trở về nên không có nói trước."

Lễ tân không để bụng: "Không sao, cô không cần hẹn trước."

Ôn Ngưng nghe thấy trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, vội vàng bước tới gần, nữ nhân quay đầu liếc mắt nhìn: "Đây là ...?"

Lễ tân: "Cô ấy tìm chủ tịch Giang, nhưng không hẹn trước."

Cô gái cười thầm, trong tiếng cười có chút khinh thường: "Có nhiều người tìm chủ tịch Giang như vậy sao."

Ôn Ngưng: "Tôi tới đây để đưa cơm trưa cho anh ấy."

"Ồ, tôi nhớ trước đây là mẹ Từ đưa tới?" Cô gái liếc nhìn hộp giữ ấm trong tay cô, "Tại sao anh lại đổi người trông trẻ đưa đến? Đưa đây đi, tôi mang lên giúp cô, cô trở về đi."

Cô ta lấy đồ ăn trong tay Ôn Ngưng, xoay người đi tới văn phòng chủ tịch.

Nhân viên lễ tân nhìn ra Ôn Ngưng muốn hỏi điều gì đấy: "Tôi không có cách, chúng tôi nào dám ngăn cản cô Trần, người có thân phận không cần hẹn trước đều có thể đi lên trên đó."

Trong lời nói của cô ta có chứa ẩn ý mơ hồ, khiến Ôn Ngưng có chút buồn bực, cô không có hẹn trước nên ngay cả chồng mình cũng không được nhưng những người phụ nữ khác thì có thể.

Văn phòng chủ tịch, Giang Thư vừa kết thúc một cuộc họp nhỏ.

Nhậm Thiên Cao: "Chủ tịch Giang, cô Trần đang đợi anh ở văn phòng."

"Cô Trần?" Giang Thư hoàn toàn không nhớ ra một người như vậy.

"Em gái của chủ tịch Trần, trước đây ông cụ Giang đã nhờ anh chăm sóc cô ấy...."

Giang Thư giễu cợt: "Đuổi cho cô ta về đi, mẹ nó, không phải người nào cũng cho vào, tôi ngại bẩn."

Trần Tuệ lúc đến rất kiêu ngạo, ngay cả mặt Giang Thư cũng chưa được nhìn thấy liền bị đuổi về.

Nhậm Thiên Cao đặt hộp giữ ấm trước mặt Giang Thư, Giang Thư nếm thử vài ngụm, nhướng mày, đây không phải là tay nghề của mẹ Từ.

Nhưng có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, giống như hương vị của ký ức sâu thẳm.

***

Liên tiếp mấy ngay nay, Ôn Ngưng luôn thất hồn lạc phách, Giang Mông Mông phát hiện có điểm kỳ lạ nên hỏi cô: "Chị dâu, làm sao vậy? Chị cùng anh trai cãi nhau à?"

"Không có."

Giang Mông Mông lấy kinh nghiệm của bản thân làm ví dụ để thuyết phục cô: "Không cần thiết, tranh cãi với anh ấy chính là gặp rắc rối về tiền bạc. Thật không đáng. Đàn ông ấy mà, dỗ một tí là được."

Ôn Ngưng không quan tâm đến tiền bạc, cô quan tâm anh: "Làm sao để dỗ đây?"

"Sắp đến sinh nhật anh ấy rồi."

"Chị biết, nhưng chị không biết nên tặng anh ấy cái gì." Cô đã sớm ghi nhớ ngày này từ lâu rồi, nhưng mà Giang Thư là loại đàn ông ngậm thìa vàng, cô chỉ biết anh có tiền, cũng không biết nên tặng cái gì mà anh ấy thích.

Giang Mông Mông nháy mắt, "Tặng chị nha, chị đem chính mình gói kĩ lưỡng lại buộc thêm cái nơ con bướm, giấu ở trên giường của anh ấy. Anh của em nhất định sẽ thích."

Ôn Ngưng ngượng ngùng trừng mắt nhìn cô: "Mông Mông!"

Tháng Giêng có tuyết rơi dày đặc ở thành phố Hàn, Ôn Ngưng mặc một chiếc áo khoác lông thật dày đi mua quà sinh nhật cho Giang Thư.

Một mình đi dạo quanh vài trung tâm mua sắm, hoặc là cô không thích hoặc là cô không có đủ tiền để mua.

Khi đi ngang qua khu trượt tuyết dành cho trẻ em phía sau trung tâm mua sắm, cô thấy rất nhiều người chen chúc bên trong và ngoài nơi đó.

Hỏi xong mới biết được rằng bên trong đang ghi hình cho một chương trình tạp kỹ trên đài truyền hình tỉnh, giải nhất là một chiếc tủ lạnh hơn 10.000 tệ.

Mùa đông không có ai tặng tủ lạnh, nhưng mà dự thi miễn phí, lại có thể được lên TV nên vẫn có rất nhiều người tham gia chung vui.

Việc kiểm soát trên sân băng khác với trên nước, sân băng rất dễ ngã, chỉ cần bạn đứng dậy được và tiếp tục lao vào là coi như thử thách thành công, tuy nhiên thời tiết lạnh giá, ít người chịu được ngã, sau một buổi sáng hoạt động thì ít người thử thách thành công.

Nhưng mà hơn 10.000 nhân dân tệ là một số tiền rất lớn đối với Ôn Ngưng, nếu giành được thì có thể mua một món quà sinh nhật tốt hơn cho Giang Thư.

Cô vội vàng đăng ký, khi bước lên đường đua mà vẫn còn rất hồi hộp.

Con đường băng dài và mức độ phức tạp, Ôn Ngưng đã ngã xuống rất nhiều lần trên mặt băng, nhưng lần nào cô cũng có thể mỉm cười đứng lên rồi tiếp tục.

Đạo diễn tinh ý phát hiện ra rằng trong những tấm ảnh chụp có khuôn mặt