Mèo Con Là Để Yêu Thương

Chương 57

"Nhưng đừng cho ai biết nhé! Tớ chỉ nói cho cậu nghe thôi đấy!" Tôi đỏ ngượng chín cả mặt nói.

Thật sự là lúc tôi gọi điện cho Hàn Nặc Minh, tôi mới bắt đầu nhận ra. Lúc nguy cấp nhất cũng chỉ nhớ tới cậu ta, số điện thoại của 2 cô bạn còn nhớ mông lung, mà số của cậu ta lại có thể đọc một cách vanh vách. Kể cả bây giờ, vừa mới tỉnh giấc tôi cũng nghĩ tới cậu ta đầu tiên.

Ôn Đại Linh cũng tròn mắt lên nhìn tôi chằm chằm. Cô nàng cũng đâu có ngờ tôi sẽ thổ lộ chuyện tình cảm này cho cô biết. Hơi bị ngạc nhiên đó chứ.

"Vậy...cậu có định tỏ tình không?" Ôn Đại Linh hỏi.

Câu hỏi này lại làm tôi đen mặt. Đôi lồng mày nhăn nhúm lại trông khó coi vô cùng:

"Gì chứ? Tớ tỏ tình trước sao? Không thể nào! Con gái sao có thể tỏ tình trước được!" Tôi lại nhìn Ôn Đại Linh với con mắt chắc nịch, "Tớ sẽ khiến cậu ta cũng thích tớ, rồi cậu ta sẽ tỏ tình tớ trước!"

Nhưng tôi vẫn thấy sợ. Nói nghe oách lắm, nhưng ai biết có thành công hay không. Số người con gái thích cậu ta cũng lên tới hàng chục hàng trăm, mà cậu ta đâu có xiêu lòng. Huống hồ là một người con gái không có gì nổi bật như tôi.

Tôi lại bỗng trở nên rầu rĩ, Ôn Đại Linh chỉ còn biết cách an ủi tôi:

"Cậu sẽ làm được! Cố lên!"

Tôi vui sướng cười toe toét, gật đầu lia lịa.

------------

Trong lúc đó, nhóm của Hàn Nặc Minh đang tập trung hết ở đồn cảnh sát, mà tình hình trông có vẻ không được ổn cho lắm. Kết quả là Hàn Nặc Minh mặt mày đỏ tía tai, giận bừng bừng đập mạnh vào bàn:

"Thật quá đáng! Đàm Y Nhi đang bị thương mấy người còn bắt cậu ấy tới lấy lời khai? Sao mấy người không tới bệnh viện đi?"

"Thôi nào!" Cả nhóm can ngăn.

Chuyện là vị cảnh sát cần thêm lời khai của tôi nữa mới thực sự đầy đủ. Dù sao tôi cũng là nạn nhân mà. Nhưng họ lại bắt tôi tới đồn, trong khi tôi đang phải nằm liệt giường. Điều này khiến Hàn Nặc Minh sôi máu như vậy.

Chuyện này thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường. Cả nhóm bọn họ có bị khiển trách không thì chưa biết, nhưng An Thái bỏ trốn rồi, không phải cô ta sẽ được an toàn sao? Bởi vậy mà cả nhóm cũng khai luôn An Thái vào tờ khai. Nhưng vấn đề là không có cô ta ở đây, ai tin chứ.

Vị cảnh sát đẩy đẩy gọng kính, con mắt sắc lạnh:

"Đúng là không biết chức vị trên dưới, ăn nói sỗ sàng." Rồi anh ta nhấc điện thoại bàn lên gọi cho một đội khác: "Tới bệnh viện trung tâm tìm lời khai của Đàm Y Nhi"

"Còn An Thái?"

"Chúng tôi đang đi tìm! Nhưng sẽ nhanh thôi vì đội tuần tra đều có mặt ở khắp mọi nơi."

Đi ra ngoài, dọc theo hành lang, Hàn Nặc Minh trở nên trầm mặc, cầm điện thoại lên rồi lại đút vào bâu. Trông có vẻ gấp gáp lắm.

Chi Lộ biết ngay cậu ta đang lo lắng điều gì. Liền lấy máy gọi cho Ôn Đại Linh. Điện thoại của tôi cũng mất rồi, gọi không được nữa.

Đến lúc Ôn Đại Linh nhấc máy, vừa nghe Chi Lộ hỏi thăm tôi, Hàn Nặc Minh bỗng nhiên giật mình, thế rồi cậu ta bất chấp hành động sỗ sàng giật lấy điện thoại trên tay Chi Lộ, giọng nói gấp gáp:

"Này! Cô sao rồi?"

Tôi vừa nhận lấy điện thoại từ Ôn Đại Linh đã nghe thấy tiếng hỏi vừa cộc lốc vừa sỗ sàng của Hàn Nặc Minh. Đáng ghét thật chứ, nhưng tôi lại thích là thế nào?

Tôi bất giác mỉm cười một cái nhưng rồi lại cố tỏ ra vẻ bình thường, đáp lại:

"Tôi cũng vừa mới tỉnh thôi, vết thương không nặng lắm, chỉ xây xước ngoài da thôi!" Tôi nói thế, nhưng thực chất bên tay trái của tôi trước đó đã bị một viên đạn sượt qua, sâu hơn 1cm.

Hàn Nặc Minh thở phào nhẹ nhõm. Trong vô thức bật ra câu nói:

"May quá! Tôi lo cho cô lắm đấy!"

Thịch! Tim tôi lại lệch đi một nhịp.

Đừng làm tôi càng thích cậu chứ tên đáng ghét này.

"Chuẩn bị có cảnh sát tới lấy lời khai, nhớ khai cho chính xác!"

"Biết rồi!" Tôi trầm mặc một lúc lâu rồi mới dám nói tiếp, giọng ấp úng: "Cậu...lát nữa tới thăm tôi được không?"

"..." Hàn Nặc Minh im lặng không nói gì. Điều này lại càng khiến tôi thấy lo lắng hồi hộp hơn. Mặt thì càng ngày càng đỏ, tim thì đánh trống thình thịch, ôi ngượng quá đi!

"...Được!" Hàn Nặc Minh phải thật lâu lắm mới nói ra được một từ. Nhưng chỉ từ "được" đó thôi cũng đủ khiến tôi sung sướng mà nhảy cẫng lên rồi.

"Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!" Tôi rối rít đến nói ngọng cả miệng. Khiến cậu ta chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Nhóm Ninh Ngọc và Chi Lộ tuy không nghe thấy tôi nói gì, nhưng trông biểu cảm của Hàn Nặc Minh lại đâm ra nghi ngờ. Vừa lắc đầu, vừa thở dài, vừa mỉm cười, nếu nhìn rõ cũng thấy đôi tai đỏ ửng lên nữa. Có vẻ như hai cô nàng sắp gặt hái được nhiều vụ bội thu rồi.

Cả nhóm đi dạo một lúc, liền thấy An Thái mặt mày xơ xác được một vài người công an đưa vào trong đồn. Theo sau đó là một chiếc xe sang trọng đi theo và đỗ ngay sau đó. Một ông bác tuổi trung niên hớt hải chạy vào. Là bố của cô ta sao?

Cả nhóm thấy có chuyện, liền đi vào phòng.

An Thái được đưa vào trong phòng, ngồi đối diện với sĩ quan cảnh sát lúc nãy. Anh ta dùng con mắt khám xét quan sát cô ta từ đầu đến cuối.

An Thái con mắt đục ngầu như không còn sức sống. Vừa liếc con mắt tới phòng giam chứa nhóm Chu Chí Bằng, cô ta mới thất kinh.

"Theo lời khai của Hàn Nặc Minh, cô là người đã dùng tiền để bắt nhóm Chu Chí Bằng xử lý Đàm Y Nhi?"

An Thái không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông trung niên lúc nãy vừa bước vào phòng vừa thở hổn hển, cúi đầu xuống đất.

"Có đúng thế không?" Vị cảnh sát kia đã bắt đầu thấy thiếu kiên nhẫn.

"Không phải! Tôi bị oan!" Cô ta lầm bầm.

Điều này khiến nhóm Hàn Nặc Minh tức sôi người. Chi Lộ không chịu được mà tới trước mặt cô ta nói một sàng:

"Đến nước này rồi cô còn không biết nhận tội sao? Haha! Đúng là đồ không biết nhục! Chắc cô làm việc sai trái nhiều quá nên lòng tự trọng bị chai lì rồi đúng không?"

"Bình tĩnh đi Chi Lộ!" Ninh Ngọc tuy cũng khó chịu thay cho cô bạn nhưng cô cũng đành phải can ngăn.

"Tôi vô tội! Tôi là nạn nhân! Chính tôi cũng bị bọn chúng bắt giữ, cùng với Đàm Y Nhi! Là tôi đã trốn thoát được nên bộ dạng của tôi mới thế này!"

"Cái gì chứ!" Cả nhóm tức điên lên.

Đúng là miệng lưỡi không xương. Cô ta lại có thể nói dối một cách trơ trẽn như vậy.

"Quá lắm rồi!" Chu Chí Bằng ngồi trong ngục thấy An Thái giở trò nước mắt cá sấu ra, lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, hắn ta sôi máu lên, lại gồng lên như một con quỷ.

"Này! Đồ chết tiệt nhà cô! Dám làm không dám chịu, bây giờ còn đổ hết lỗi cho tôi sao?"

Đúng lúc đó thì một vị cảnh sát khác bước vào. Họ đã thu âm được lời khai của tôi. Và chính tôi cũng đã buộc tội An Thái. Cô nàng lại tiếp tục lưng tròng nước mắt:

"Không đâu! Tôi bị oan! Lỡ như cô ta ghét tôi nên cho lời khai giả thì sao? Vậy bằng chứng đâu? Bằng chứng đâu?" Cô ta bắt đầu kích động.

Chu Chí Bằng khẽ nhoẻn miệng cười, cất tiếng nói:

"Muốn bằng chứng rõ hơn sao?" Rồi hắn ta lại nhìn cảnh sát giám sát gần đó: "Trong điện thoại của tôi, phần ghi âm thứ 2, sẽ có tất cả bằng chứng!"

Hắn ta nhìn An Thái với con mắt như có thể ăn tươi nuốt sống cô vậy. Dù sao hắn ta cũng là người trong xã hội đen nhiều năm, làm sao có thể làm ăn sơ sài được. Mỗi làn có người cầm tiền đến giúp đỡ, hắn đều ghi âm lại. Tóm lại, trong điện thoại của hắn sẽ có bài thu âm phần trao đổi của cô và hắn. Đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất rồi.

"An Thái! Cô không thể đóng kịch thêm được nữa đâu! Bọn này vào tù, cũng không thể để cô yên!" Chu Chí Bằng cất lên một giọng cười man rợ và ma mị...