Meo ~ Tôi Là Mèo

Chương 2

Gần đây quý ông Mèo cực kỳ không vui.

Nguyên nhân mà nó không vui đó là ở khu ký túc xá phía Tây có một cô gái mới đến tên Đàm Văn Văn rất đáng ghét.

“Meo meo ~”

Đừng dùng cái cách gọi mấy mèo bình thường ấy gọi ta!

Quý ông Mèo xù lông.

Phải biết, bây giờ đi trên đường nhìn thấy một con mèo, con người đều thích gọi to mấy tiếng meo meo, chuyện này giống như trẻ con bị đặt tên mụ là chó con, cún con.

Quý ông Mèo tự nhận mình là một con mèo cao quý, dù nó không mang huyết thống quý tộc nhưng nó còn có phong thái tao nhã của con cháu hoàng gia hơn hẳn mèo Ba Tư cao quý.

Vậy nên, nó tuyệt đối không cho phép bản thân bị gọi bằng cái tên tầm thường này.

Ngày nào quý ông Mèo cũng bị con người ngu xuẩn tên Đàm Văn Văn mang đủ loại đồ ăn thơm nức mũi đến lấy lòng. Dù nó không rảnh bận tâm, tiếp tục tao nhã lục lọi túi rác nhưng trong lòng nó, chuyện này đã hoàn toàn thỏa mãn phong thái hoàng gia cao quý. Thế nên nó không xòe móng vuốt với người con gái đáng ghét ấy.

Sau đó… sau đó…

Con người ngu ngốc này lại dám sử dụng que cỏ bạc hà mèo biến nó thành trò hề!!!

Ở trên cái sân kia, nó chẳng còn chút tôn nghiêm nào, giống hết một con mèo hoang lộn người lăn một vòng, đã thế còn phơi cái bụng toàn lông trắng mà ngày nào nó cũng liếm sạch sẽ cho cô ta gãi gãi.

Thế là quý ông Mèo quyết định, Đàm Văn Văn đứng đầu danh sách những người mà nó ghét nhất, còn ghét hơn cả bác gái quản lý ký túc xá.

Quý ông Mèo lúc nào cũng bới tung túi rác đã sắp xếp gọn gàng, chuyện này khiến bác gái quản lý ký túc xá rất tức giận. Lần nào bà ấy cầm chổi lau nhà đuổi nó, nó đều có thể hoàn hảo lấy ra đồ ăn vặt được gói ghém cẩn thận trong túi rác, nhảy lên bức tường rào cao cao, nghiêng đầu liếc xéo bác gái quản lý ký túc xá.

Mặc dù nó luôn đạt được thắng lợi nhưng quý ông Mèo cực kỳ chán ghét con người lúc nào cũng cắt ngang bữa ăn tao nhã của nó.

Bây giờ Đàm Văn Văn là người nó ghét nhất.

“Meo meo ~ chị xin lỗi em nhiều. Sau này chị sẽ không dùng que cỏ bạc hà mèo nữa…”

Quý ông Mèo xoay người, phe phẩy cái đuôi.

Nếu như nó dễ dàng tha thứ cho một con người cực kỳ xấu xa như thế thì nó tuyệt đối không phải quý ông Mèo kiêu ngạo và tao nhã nhất khuôn viên trường.

Quý ông Mèo bới túi rác trước mặt ra, ngửi mấy lần.

Ừm! Hôm nay có món sườn non!”

“Meo meo ~”

Âm thanh yếu ớt truyền đến, quý ông Mèo đã từng nghe loại âm thanh này.

Đó là vào mùa hè, sau khi tất cả học sinh nghỉ học về nhà, nó không có gì ăn chỉ có thể bắt chuột. Lúc móng vuốt nó đặt trên bụng chuột, con chuột đã phát ra tiếng gào đau đớn.

Cô gái đáng ghét kia sao thế? Bị thương à?

Quý ông Mèo xoay đầu qua, cô gái đáng ghét kia gập mình lại, che bụng, trông dáng vẻ vô cùng đau đớn.

Quý ông Mèo suy nghĩ, hình như dạo này nó không thấy cô ta mua đồ ăn sáng ở căn tin.

“… Chị đau bụng…”

Nó bực bội, vô cùng bực bội!

Quý ông Mèo hơi tức giận, nó không hiểu sao mình lại sinh ra tâm trạng này, nó phe phẩy đuôi, xoay người lại.

“Meo meo?”

Cô gái đáng ghét mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.

“Meo!” Hôm nay lại không ăn sáng sao?

Quý ông Mèo nhìn thoáng qua xúc xích nướng cô cầm trong tay.

Hôm nay là cái này sao?

Quý ông Mèo ngẩng đầu, cắn một miếng nhỏ.

Thế này được rồi chứ?

“Meo meo, đây không phải đồ ăn của em…”

Cô gái đáng ghét giơ tay lên, không cho nó đụng vào cây xúc xích, tay chân luống cuống lục lọi trong cái túi để bên người, móc ra một bịch phi lê cá.

Quý ông mèo từng nhìn thấy loại phi lê cá này, đắt hơn xúc xích rất nhiều.

“Meo…” Ta không muốn cái này.

Lỗ tai nó rung rung, đôi mắt nhìn chằm chằm cây xúc xích bị giơ lên.

“Chị biết rồi… Mua cho em phi lê cá thì em không ăn…”

Cô gái lầm bầm một câu, trông dáng vẻ rất buồn bực, đưa xúc xích trong tay đến trước mặt nó.

“Xem như chúng ta hòa nhé, meo meo…”

Quý ông Mèo cắn một miếng xúc xích trong tay cô, khẽ liếc cô gái đứng đứng bên với vẻ mặt mong đợi rồi phe phẩy đuôi.

Con người ngu ngốc, mau đưa phi lê cá cho ta ăn.

Hết chương 2.