Meo ~ Tôi Là Mèo

Chương 4

Đang vào hè, sinh viên lui tới căn tin ít nhiều đều sẽ bỏ lại chút đồ ăn. Chuyện này có nghĩa là cửa căn tin sẽ trở thành địa bàn vàng mà đám chó mèo tranh đoạt, dù là quý ông Mèo tao nhã cao ngạo cũng không ngoại lệ.

Nó đứng trên bờ tường cạnh căn tin, nheo mắt tỉ mỉ quan sát đám chó mèo đang vây trước cửa căn tin. Con mèo trắng kia là thú cưng mới bị vứt bỏ năm ngoái, không tạo thành uy hiếp, còn cả con Poodle lông lá đầy mình sống lang thang kia nữa.

Quý ông Mèo khinh thường hừ một tiếng, liếm liếm móng vuốt của mình. Là động vật họ Mèo cao ngạo, dù có lưu lạc thành mèo hoang sống ở tầng chót xã hội nó cũng phải bảo đảm người mình sạch sẽ gọn gàng.

Đám đối thủ năm nay chẳng có gì thú vị, quý ông Mèo phe phẩy đuôi, lúc lắc đầu.

Hả?

Ánh mắt nó nhanh chóng dừng lại ở một góc căn tin.

Đó là một con mèo hoa lông vằn như hổ rất lớn, năm ngoái không hề trông thấy nó, quý ngài Mèo cảnh giác nheo mắt lại.

Con mèo hoa to bự đang nghiêng đầu, chậm rãi dùng đầu lưỡi rửa mặt và lông trên người, dáng vẻ vô cùng biếng nhác lại khiến quý ông Mèo sinh lòng cảnh giác.

Đối thủ cạnh tranh năm nay đã xuất hiện.

Quý ông Mèo đưa ra kết luận, nó nhảy từ trên bờ tường xuống, chuẩn bị đi gặp con mèo hoa to bự mới đến này.

Sau đó, cô gái đáng ghét mặc váy xanh hoa nhỏ bước tới.

“Hở? Mèo con mới đến sao?”

Cô gái nhét phiếu ăn vào túi, vội vàng ngồi xổm xuống.

“Meo meo ~”

Con mèo hoa to bự ngừng lại, xoay người, ép hai chân trước xuống mặt đất, giãn lưng cho đỡ mỏi rồi kêu “meo” một tiếng, quơ cái đuôi bước đến trước người cô gái, cọ quanh bắp chân cô mấy lần.

Phải dạy dỗ nó thật nghiêm khắc! Phải cho con mèo hoang này biết ai mới là chủ nhân ở đây!

Quý ông Mèo xù lông, nhón chân hăng hái chạy về phía bên kia.

“Ha ha ha, nhột quá!” Cô gái cười khanh khách, ôm lấy con mèo hoa to bự, gãi cằm nó mấy lần.

Quý ông Mèo cứng người, trơ mắt nhìn cô gái ôm con mèo hoa to bự kia đi đến trước của căn tin, mua cho nó một cây xúc xích nướng, còn xé thành mấy miếng nhỏ đút cho nó.

Quyết đấu! Chắc chắn phải quyết đấu!

Trong đầu quý ông Mèo tràn ngập suy nghĩ này.

Một giây sau khi Đàm Văn Văn đi vào nhà ăn, quý ông Mèo trốn trong bụi cỏ nhào ra ngoài, vung móng vuốt vào mặt con mèo hoa to bự kia.

“Meo!” Mày đang làm gì!

“Meo!” Quyết đấu, cút khỏi địa bàn của tao!

Hai con mèo cứ thế đánh nhau.

***

Nhìn con mèo hoa to bự chạy trối chết, quý ông Mèo kiêu ngạo ngẩng đầu, vết thương trên mặt bị kéo căng khiến nó đau đến nhe răng trợn mắt hừ một tiếng.

Được rồi, nơi này là của ta.

Quý ông Mèo quay đầu nhìn về phía căn tin nhưng lại vô thức nghiêng mắt dõi theo cô gái đi về ký túc xá.

Chậc! Nếu cô ấy nhìn thấy vết thương trên mặt mình, chắc chắn sẽ tức giận.

Quý ông Mèo phe phẩy cái đuôi, chui vào bụi cỏ.

“Meo meo ~ em đang ở đâu thế?”

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, quý ông Mèo cuộn tròn lại, rúc vào bụi cỏ sâu hơn.

Lúc đầu nó định chờ vết thương lành lại mới đi gặp cô nhưng bởi vì nhất thời tham ăn…

Nhìn bức tường lon màu trắng bạc xung quanh, quý ông Mèo mạnh mẽ lắc đầu nhưng chẳng thể hất văng cái lon, nó đau khổ co người trốn sang một bên.

“Meo meo?”

Người quý ông Mèo cứng ngắc, nó chẳng bận tâm bức tường này cao bao nhiêu, cứ thế nhón chân nhảy vút lên nhưng lại đạp hụt. Trong nháy mắt rơi xuống, quý ông Mèo bỗng hiểu được tâm trạng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Meo meo, em đứng im đó chị gỡ ra giúp em.”

Nghe thấy câu này quý ông Mèo lắc đầu mạnh hơn, nó liều mạng muốn hất văng cái lon nhưng lắc đến xây xẩm mặt mày mới nản lòng thoái chí đứng im.

“Cá ngừ đóng hộp, em thích cái này sao?”

Toàn bộ lông trên người quý ông Mèo đều dựng đứng.

Nó không muốn ở lại đây nữa!!!

“Được rồi, chị biết rồi.”

Quý ông Mèo cảm giác được người mình đột nhiên bay lên không trung, rơi vào một vòng tay ấm áp mềm mại.

Quý ông Mèo ngây ngẩn cả người.

Hình như có cái gì đó áp vào bụng nó, hít một hơi rất sâu.

“Meo!!! Cô đang làm gì đó!!!”

Nếu nó mang gương mặt của con người thì chắc chắn mặt đã đỏ bừng.

Quý ông Mèo giãy dụa, vung chân vào mặt cô gái nhưng lại thu hồi móng vuốt theo bản năng.

“Được rồi.”

Sau đó cái lon chụp vào đầu nó nhanh chóng được gỡ ra, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi nó.

Quý ông Mèo hít vào một hơi theo bản năng.

“Ừm! Mùi cá khô.

Quý ông Mèo nhìn cô gái trước mặt đang cười dịu dàng chợt ngơ ngẩn.

“Em bị thương rồi! Em đánh nhau với con mèo đực khác sao?”

Giọng nói giận dữ nổ vang bên tai nó.

Nguy rồi!

Quý ông Mèo ngẩng đầu.

Cô thả nó xuống đất, “Em tình nguyện tranh đồ ăn với con mèo hoang khác cũng không chịu ở cạnh chị sao?”

Vạt váy xanh lam in hoa nhỏ bay bay, nó nhìn bóng lưng cô rời đi.

Quý ông Mèo bỗng cảm nhận đau lòng là thế nào.

Ngày hôm sau, Miêu tiên sinh đến trước của phòng ngủ trong ký túc xá từ sớm. Nó thấy cô ra khỏi cửa liền học theo hành động của con mèo hoa to bự trước đó, kêu meo meo cọ chân cô.

“Meo ~” Xin lỗi mà, đừng giận nữa.

Quý ông Mèo cũng không hiểu tại sao nó từ bỏ căn tin, từ bỏ địa bàn tuyệt đẹp của mình, tự nguyện cho cô gái đáng ghét này ôm đi gặp bác sĩ đáng ý nó ghét nhất.

Nó chỉ biết, cô đã giận, trái tim nó hơi khó chịu xíu xíu.

Đương nhiên chỉ chút xíu xíu xíu xíu mà thôi.

Hết chương 4.