Meo ~ Tôi Là Mèo

Chương 7

Quý ông Mèo bỗng hiểu ra, dù cô gái ấy có thích nó đến mức nào thì nó cũng chỉ là một con mèo không hơn không kém.

Thế là, quý ông Mèo rời khỏi căn phòng kia, bỏ lại tiếng khóc nức nở ở sau tai, ép nỗi chua xót mãnh liệt trong lòng ra sau đầu.

Đúng vậy, quý ông Mèo lại trở thành con mèo hoang cao ngạo tao nhã, đi về một mình như cũ, chẳng có chuyện gì có thể ngăn cản bước chân nó. Nó là một con mèo hoang tự do.

Quý ông Mèo về lại căn tin.

Sau khi con mèo hoa to bự kêu “meo meo”, rung tai xin đám sinh viên chút đồ ăn nhìn thấy nó thì lập tức kêu to, chạy mất dép trong nháy mắt.

Quý ông Mèo lạnh lùng nhìn bóng lưng con mèo hoa to bự chạy trối chết, vung chân hất đồ ăn mà người khác ném đến sang một bên, bước từng bước đến thùng rác ở góc tường.

Mèo hoang kiêu ngạo không cần đồ ăn bố thí của người khác.

Tí tách tí tách, trời bỗng đổ mưa, hệt như tâm trạng u ám của quý ông Mèo lúc này.

Mưa càng lúc càng lớn, quý ông Mèo không thể không đi trú mưa dưới mái hiên căn tin.

Bốn chân của nó chạm đất, rùng mình giũ những giọt nước đọng trên lông xuống rồi vội vã cuộn người lại, nghiêng đầu liếm láp nước đọng còn sót lại.

“Sao tự dưng trời lại đổ mưa?”

Tiếng bước chân của hai người truyền đến từ xa, lỗ tai quý ông Mèo rung rung. Chắc chắn sẽ có vài ba đôi yêu nhau chạy đến đây trú mưa, nó thầm hừ một tiếng, quay lưng về phía họ.

“Chỗ này có một con mèo trông rất đẹp.”

Giọng nói cao vút của cô gái khiến nó rất bực bội, nó xoay người, cong mình lại, lông toàn thân dựng đứng, khẽ gầm gừ.

“Meo!!!” Cách xa ta ra.

Tay của cô ta đã sắp chạm vào người nó.

“Thôi, đừng đụng vào nó. Nó xù lông lên rồi, cẩn thận nó cắn em đó.”

Cậu trai đứng cạnh đó giữ chặt tay cô gái.

Còn lâu nó mới cắn người.

Quý ông Mèo híp mắt, trong lỗ mũi toàn là nước, nó hít một hơi thật dài rồi thở mạnh ra, xì hết nước ra khỏi khoang mũi.

Đây là?

Quý ông Mèo hít một hơi thật sau.

Mùi cá khô.

Quý ông Mèo bỗng trợn to mắt, con ngươi thẳng đứng.

Trên người cậu trai kia có mùi cá khô.

“Em định sờ nó một cái, nhìn lông của nó rất mềm mại.”

Cô gái phàn nàn một câu rồi dựa vào người cậu trai, cậu trai tự nhiên ôm cô ta vào lòng.

Trong giây lát ấy, gương mặt giàn giụa nước mắt của Đàm Văn Văn trở nên rõ nét.

“Meo!!!”

Quý ông Mèo xòe móng vuốt ra, nhe răng nanh, cắn mạnh vào bàn chân cậu trai.

Nó nhớ mãi, nước mắt nhỏ xuống chân nó nóng hổi cỡ nào… nóng đến nỗi từ chân đến tim nó đều thấy đau.

“Meo….o!!!”

Răng mèo cắm sâu vào thịt khiến cậu trai liên tục hét thảm.

“Cút đi, mèo hoang!”

Sau đó nó bị đá bay.

Trong tầm mắt xoay tròn, bụng nó đau rát, quý ông Mèo bay một vòng trên không trung rồi rơi xuống vũng bùn ngoài mái hiên.

Nó hít sâu một hơi, đau đớn khiến cả người nó run rẩy.

“Meo…” Tại sao nó không phải người?

“Meo…” Vì sao…

“Meo…” Cô gái kia rất đáng ghét.

Nó run rẩy lăn một vòng trong vũng bùn, khập khễnh bò ra khỏi đó.

Bộ lông xinh đẹp mà nó lấy làm tự hào bị bùn bám quanh tạo thành những mảng lốm đốm.

“Meo…” Xem ra nó phải đi khỏi đây thôi.

Mèo hoang chủ động tấn công người sẽ không được phép ở trong khuôn viên trường.

Nó ngẩng đầu, trên bầu trời xám xịt rất hợp cảnh bỗng có tiếng sấm nổ vang.

“…Meo”

Quý ông Mèo xoay người, nó muốn mang theo hành lý duy nhất của nó, đó là một món đồ bị vứt bỏ được nó giấu trong đường cống ngầm.

Nó thuận theo ống thoát nước ngoài căn tin leo lên núi, bàn chân mềm mại suýt chút nữa không bám vào vách tường được. Quý ông Mèo nhảy từ trên tường xuống, vòng qua một ngã rẽ, tiến vào một cái hang ở góc tường.

Chiếc váy xanh lam in hoa nhỏ được trải phẳng ở bên trong.

Cống thoát nước bị bỏ rất khô ráo, váy không bị ướt.

Quý ông Mèo thở dài một hơn.

Nó bước về trước một bước, đột nhiên in bàn chân dính bùn lên mép váy tạo thành một dấu hoa mai nho nhỏ.

“Meo!”

Nó lùi lại một bước dài, quay người xông vào cơn mưa, nó muốn rửa sạch người mình.

Quý ông Mèo ngẩng đầu lên.

“Meo… meo…”

Người quý ông Mèo cứng đờ.

“Quả nhiên là ở đây, chó con mèo con thường thích làm ổ ở mấy chỗ thế này.”

Cô gái nằm sấp nửa người trên bờ tường, không che dù, dường như đã lăn qua bùn giống nó, trên người chỗ trắng chỗ vàng. Cô giơ tay lên, chỉ thẳng về phía quý ông Mèo.

“Ngồi im đó đừng nhúc nhích, chị sẽ đến ngay!”

Rõ ràng cô ấy chật vật như thế.

Thịch… thịch… thịch… thịch…

Nhịp tim quý ông Mèo đập rất nhanh.

***

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Mưa mùa hạ đã tạnh, chắc chắn sau đó là một ngày nắng đẹp trời.

Ánh nắng vàng cam ấm áp chiếu vào người rất dễ chịu.

Mèo đen núp trên cửa sổ ngáp một cái rõ to, nó nhổm dậy, duỗi chân trước ra giãn cái lưng mệt mỏi ngay trên bệ cửa sổ chật hẹp.

Đinh linh… đinh linh…

Chiếc chuông màu vàng kim đeo trên cổ cũng lay động theo, phát ra từng đượt âm thanh lanh lảnh.

“Meo!”

Mèo đen nghiêng đầu, nhắm chuẩn hướng phòng ngủ kêu một tiếng.

“Được rồi, xong ngay đây. Cá lù đù vàng rất khó nấu… đã thế còn phải trốn dì quản lý ký túc xá nữa…”

Lời phàn nàn truyền đến.

Mèo đen lắc đầu, chiếc chuông bị lay động phát ra từng đợt tiếng vang.

Nó nhẹ nhàng dùng sức nhảy từ bệ cửa sổ xuống đất.

Đinh linh… đinh linh…

Chuông lại reo vang.

“Sắp rồi, sắp rồi, đừng đến đây quấy rối! Meo meo!!!”

“Meo ~”

Nó kêu meo meo, bây giờ là một con mèo nhà ngu ngốc.

HẾT