Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 22: 22 Trẫm Không Vội!

Tuy chỉ là một giấc mơ nhưng Lôi Khải Hoành rõ ràng cảm thấy thiếu mất một đoạn ký ức.

Cho nên trước khi ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lôi Khải Hoành gõ gõ Bạch Hào, đang định hỏi thì phát hiện Bạch Hào đang trong trạng thái ngủ đông.

Đồng tử hắn không kìm được co rụt, hắn không hề có ký ức làm Bạch Hào ngủ đông.

Từ khi Bạch Hào đi theo hắn tới giờ, ngoại trừ lúc đổi mới phần cứng ra thì hắn chưa bao giờ cho nó ngủ đông.

Trừ phi trước khi ngủ, có chuyện gì đó mà hắn thật sự không muốn Bạch Hào biết xảy ra.

Lôi Khải Hoành khởi động Bạch Hào, hắn nhìn số liệu, Bạch Hào đã ngủ đông bốn giờ.

Lôi Khải Hoành nói: "Bạch Hào, thuyết minh lại tình huống trước khi cậu ngủ đông."

Bạch Hào lập tức đáp lại: "Trước khi tôi ngủ đông, ngài đang cho mèo ăn, sau khi ngài ho khan thì mang mèo nhỏ lên giường nghỉ ngơi.

Trước khi nhắm mắt lại, ngài mệnh lệnh cho tôi tiến vào trạng thái ngủ đông."

Nhưng Lôi Khải Hoành chỉ có ký ức cho mèo nhỏ ăn.

Hắn hoàn toàn không có ấn tượng với vụ ho khan Bạch Hào nói, càng đừng nói mệnh lệnh ngủ đông sau đó.

Lôi Khải Hoành giơ tay vuốt ve lỗ tai mèo nhỏ, không tiếng động xoay người, xuống giường, đi vào trong phòng tắm tắm rửa.

Trong nháy mắt khi đi vào phòng tắm, hắn không hiểu sao lại theo bản năng có ý nghĩ muốn tìm ra dấu vết để lại ở đây.

Đáng tiếc là phòng tắm có hệ thống vệ sinh tự động, hoàn toàn không thấy bất kì dấu vết nào.

Lôi Khải Hoành không tiếng động bật cười, hắn phát hiện chính mình thế nhưng hy vọng chuyện xảy ra trong giấc mơ là thật.

Cho dù nó xảy ra những chuyện bất khả thi như người mình bốc lửa và mèo nhỏ biến thành người.

Lôi Khải Hoành ngây người một chút, tiếp tục sửa sang lại bản thân, ra khỏi phòng tắm

Lúc này, Bạch Hào nói, "Nguyên soái, hộ vệ trưởng Lý Đỉnh Thần xin phép được tiến vào."

Lôi Khải Hoành nhìn thoáng qua mèo nhỏtrên giường, không cho Lý Đỉnh Thần tiến vào mà đi thẳng ra cửa.

Hộ vệ trưởng đang chờ ở cửa đột nhiên ngửi thấy mùi trên người trưởng quan mình, anh ta sửng sốt một chút, đồng thời cánh mũi theo bản năng ngửi.

Tuy động tác rất nhỏ, nhưng Lôi Khải Hoành vẫn nhận ra, dò hỏi nhìn anh ta.

Hộ vệ trưởng hơi run sợ, thành thật trả lời, "Thưa trưởng quan, tôi ngửi thấy mùi rượu."

Lôi Khải Hoành khẽ nhíu mày.

Mùi rượu?

Hắn cũng không uống rượu, làm một người có vị giác trì độn đến mức hoàn toàn không nếm ra hương vị thức ăn, mọi món ăn đối với hắn đều vô vị hoặc có hương vị kỳ quái, rượu tất nhiên cũng nằm trong phạm vi này.

Mà đến nay, thứ duy nhất hắn coi như có thể nuốt xuống, cũng chỉ có thức ăn mèo nhà hắn chia sẻ cho hắn.

Cho nên, mùi rượu là từ đâu đến?

Chắc là thức ăn mèo con chia sẻ cho hắn có cồn bên trong.

Lôi Khải Hoành nghĩ đến khả năng này, liền ra lệnh cho Bạch Hào, "Hỏi chỗ cung cấp thức ăn xem trong món cá lần trước đưa đến đây có thành phần cồn bên trong không."

Bạch Hào rất nhanh liền nhận được câu trả lời khẳng định, "Thưa Nguyên soái, đầu bếp nói rằng, cơm hợp thành chú trọng giữ nguyên hương vị vốn có của nguyên liệu, nên có vài món cá cần cho thêm rượu gia vị để khử mùi tanh."

Bạch Hào thuận tiện giải thích, "Rượu gia vị, là một loại rượu dùng để nấu nướng, có chứa nồng độ cồn dưới 15%."

Lôi Khải Hoành: .

Thế nên mèo nhỏ bên gối bởi vì uống say mới ngủ sâu đến vậy.

Tuy hơi tùy tiện, nhưng miễn cưỡng có thể giải thích vì sao hắn mất đi một đoạn ký ức ngắn và có một giấc mơ kỳ quái như vậy.

Có điều, thật sự chỉ là bởi vì say rượu ư?

Hắn cứ cảm giác có chỗ nào không đúng lắm..

Lúc này, hộ vệ trưởng nói: "Thưa trưởng quan, phòng huấn luyện ngài yêu cầu đã được bố trí lại xong."

Lôi Khải Hoành gật đầu, tạm thời buông nghi vấn xuống, đi theo hộ vệ trưởng.

Con mèo nào đó không hiểu sao bị cho là uống say mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã không thấy quan hót phân, hoảng hốt một chút rồi nhảy bật dậy.

Vu Hiểu Thao đi khắp phòng cũng không thấy người, cậu đang nghĩ xem hắn đi đâu thì đột nhiên cảm thấy một cơn chấn động mạnh.

Dù trong khoang có hệ thống cân bằng chuyên dụng, cũng làm Vu Hiểu Thao phát hiện khoang tinh hạm bị nghiêng so với ban đầu.

Cùng lúc đó, trong khoang lại đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo.

"Cảnh báo đỏ, khoang tinh hạm đã bị hư hao, màng phòng ngự dự phòng đang được khởi động.."

Vu Hiểu Thao yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, muốn nhìn tình hình bên ngoài.

Thế này là bị tập kích sao?

Hay là quan hót phân nào đó lại đang phá hoại như trên núi?

Cảnh báo lặp lại ba lần mới dừng lại, khoang tinh hạm cũng trở lại bình thường, không giống như bị tấn công.

Vu Hiểu Thao:.

Đây tuyệt đối là chuyện mà quan hót phân ngự dụng của trẫm làm được!

Thật không làm trẫm bớt lo.

Vừa mới uống máu Phượng Hoàng, còn không biết hiệu quả đã chạy đi làm loạn.

Vu Hiểu Thao ra khỏi khoang, đi thẳng đến phòng nghiên cứu vũ khí phía trước.

Cậu còn chưa đến nơi đã thấy bác sĩ vội vã khiêng khoang trị liệu chạy khắp nơi.

Vu Hiểu Thao quyết đoán từ bỏ nơi định đi, nhanh chóng đuổi theo bước chân bác sĩ.

Bác sĩ khiêng khoang trị liệu cúi đầu nhìn thoáng qua mèo nhỏ bên chân: .

Thôi được rồi, con mèo dính người này cũng không phải người ngoài, đi theo thì đi theo đi.

Một người một mèo vọt tới phòng huấn luyện trên tinh hạm của Nguyên soái Lôi.

Trước kia khi Nguyên soái chưa bị thương, thì phòng huấn luyện là nơi hắn ở lâu nhất trừ phòng nghiên cứu vũ khí.

Tiếc rằng, tất cả các thiết bị trong phòng huấn luyện đều được lắp ráp dựa theo thể chất 3S trước kia của Nguyên soái Lôi, cũng không phù hợp Nguyên soái Lôi sau khi bị thương nặng.

Cho nên mấy ngày nay, rất nhiều thiết bị trong phòng huấn luyện đều bị thay đổi theo lệnh của Nguyên soái Lôi.

Mà hôm nay thiết bị vừa thay đổi xong, Nguyên soái sử dụng lần đầu tiên..

đã xảy ra chuyện.

Vu Hiểu Thao đi theo bác sĩ, nhìn vách khoang tinh hạm bị đánh thủng một lỗ to, chân run lên, rất muốn trợn trắng mắt.

Lúc bị thương nặng đã là tên cuồng phá hoại, suýt nữa làm hỏng cây tiêu nhỏ của cậu.

Thể chất hồi phục thì lực phá hoại càng kinh người, suýt nữa làm cả tinh hạm bị thủng một lỗ.

Lôi Khải Hoành lúc này đang đứng bên cạnh lỗ hổng ở khoang tinh hạm, quay lưng về phía họ.

Bác sĩ khiêng khoang trị liệu chạy vọt vào, Vu Hiểu Thao chạy theo sau.

Khi bác sĩ muốn Lôi Khải Hoành đi vào khoang trị liệu, Lôi Khải Hoành từ chối.

Hắn ý bảo bác sĩ nhìn về phía thiết bị huấn luyện bị hắn một quyền đấm thành sắt vụn và vách khoang tinh hạm bị lan đến đằng sau.

Bác sĩ chỉ một lòng quan tâm Nguyên soái há hốc mồm, hồi lâu sau mới tìm lại được tiếng của mình, "Trưởng quan, đây là ngài làm ư?"

Lôi Khải Hoành gật đầu, thuận tiện xách mèo nhỏ chạy đến bên vách khoang bị hư hao để thăm dò, giơ tay định cào cằm cậu.

Vu Hiểu Thao kiên quyết tránh ra, linh hoạt tránh khỏi cánh tay người nào đó, chạy ra xa.

Trẫm vẫn chưa quên quan hót phân anh lúc say rượu lăn lộn trẫm trong nước thế nào đâu.

Trước khi anh xin lỗi trẫm thật long trọng, tưởng sờ lông hả, không có khả năng!

Trẫm là mèo yếu đuối mong manh, trừ phi anh nhẫn tâm sử dụng bạo lực với trẫm, nếu không anh đừng hòng dễ dàng bắt được trẫm.

Nhìn mèo con tránh xa hắn, Nguyên soái Lôi không hiểu sao lại nghĩ tới bóng dáng tức giận quay người lại như cừu con trong mơ.

Người nào đó bất tri bất giác mỉm cười, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía sau lưng mèo nhỏ, khi không thấy bóng người lại nhanh chóng ngừng cười, hơi nhíu mày.

Lúc này, bác sĩ nói: "Trưởng quan, xin ngài chờ một chút, tôi sẽ mang dụng cụ trắc nghiệm thể chất đến đây!"

Bác sĩ nóng nảy, nói xong liền chạy ra khỏi phòng huấn luyện.

Mà Vu Hiểu Thao trốn ra xa bước bước chân, hơi tò mò nhìn ngắm khắp nơi, móng vuốt nhỏ dẫm dẫm nơi này lại dẫm dẫm nơi kia.

Hệ thống điều chỉnh trọng lực vốn bị trục trặc, bị cậu dẫm phải bỗng hiện ra con số, "10".

Chân Vu Hiểu Thao mềm nhũn, cậu cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ làm cậu không khống chế được mà nằm bẹp xuống, dính sát trên sàn nhà.

Cậu đang định dùng linh lực trong thân thể giúp mình không bị ép thành bánh mèo thì Lôi Khải Hoành bước tới tự nhiên trong khu vực trọng lực gấp 10 đi lướt qua, nhấc chân lên đá nát hệ thống trọng lực, trọng lực trong phòng huấn luyện nháy mắt liền trở về bình thường, hắn giơ tay nhấc mèo nhỏ nằm trên sàn lên.

Vu Hiểu Thao nhìn hệ thống trọng lực nát bươm.

Tuy vậy nhưng ái khanh, anh có phải hơi quá bạo lực không?

Hộ vệ trưởng phản ứng lại nhìn mèo con đang sợ hãi ().

Một lần nữa chắc chắn, đây là bảo bối của trưởng quan.

Lúc này, bác sĩ đã khiêng máy trắc nghiệm đến, tay anh ta gần như run rẩy kết nối máy trắc nghiệm với trưởng quan.

Sau đó, số liệu của máy trắc nghiệm hiển thị, dưới tình huống trái tim bác sĩ suýt nữa nhảy ra ngoài, dừng lại ở trị số "3S"!

Trong nháy mắt, bác sĩ không kìm được, đỏ mắt.

Làm bác sĩ đi theo Nguyên soái Lôi, trơ mắt nhìn thể chất và sức mạnh tinh thần của trưởng quan không ngừng hạ xuống, anh ta rất hận sự bất lực của mình.

Bây giờ thể chất của trưởng quan không hiểu sao lại khôi phục, đây quả là chuyện quá tốt rồi.

Anh ta đã sắp khóc.

Không chỉ là anh ta, hộ vệ trưởng Lý Đỉnh Thần và mấy binh sĩ bên cạnh cũng đỏ mắt.

Ngược lại là bản thân Lôi Khải Hoành, hắn vuốt ve bộ lông mượt mà của mèo nhỏ, bình tĩnh nói: "Phong tỏa tin tức."

Binh sĩ và bác sĩ ở đây đứng nghiêm, "Vâng, thưa trưởng quan."

Lôi ái khanh hạ lệnh gì cũng không liên quan đến cậu, Vu Hiểu Thao giờ tương đối quan tâm chính là..

"AI thừa kế, bây giờ trẫm có thể nhường ngôi rồi chứ?"

Lôi Khải Hoành giờ đã khôi phục lại được thể chất, cộng thêm cái vũ khí kia, bất kể là tự bảo vệ mình hay kinh sợ các thế lực của đế quốc đều mạnh hơn con mèo là cậu nhiều.

Huống hồ quan hót phân trong trận chiến sóng trùng có cống hiến to lớn, có tư cách thống trị đế quốc hơn nhiều so với con mèo hàng không bên ngoài là cậu!

Hơn nữa, nếu Lôi Khải Hoành trở thành hoàng đế đứng trên vạn người của đế quốc.

Cậu sẽ trở thành chủ nhân mèo duy nhất làm hoàng đế đế quốc cúi đầu, thật tốt!

Nghe hoàng đế bệ hạ hỏi cái này, AI thừa kế trầm mặc.

Tuy thể chất của Nguyên soái Lôi khôi phục, nhưng vẫn cách khá xa so với tiểu chuẩn thừa kế 5S.

Dựa theo tốc độ tăng cấp trước kia của Nguyên soái Lôi thì chờ đến khi hắn tăng lên tới tiêu chuẩn có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế đế quốc, như nó đã nói với bệ hạ trước đó, đại khái..

AI thừa kế chậm rãi nói.

【Bệ hạ, trăm năm sau.

Vu Hiểu Thao vui sướng (phát điên) cắn ống tay áo Lôi Khải Hoành cãi lại: "Trẫm không vội!".